Mộ Dung Lão Cấu thở dài nói.
Nhiếp Thanh Thanh trầm mặt:
- Ngươi không làm khó ta, ta đã mãn nguyện rồi, nhưng bắt đầu từ đây ta và Mộ Dung gia ngươi không nợ nhau nữa! Ngươi là ngươi, ta là ta!
- Nha đầu, vi sư đã không còn con nữa, ngươi lại muốn ta mất đi một đồ đệ sao?
Mộ Dung Lão Cẩu lộ ra vẻ khổ sở nói.
Ngoài cửa, Vương Khả hé cửa ra nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Lão Cẩu, lão cẩu này, vì tình, ngay cả nước mắt cũng gạt ra được sao?
- Sư tôn, ta đã nhập ma, về sau liền là kẻ địch! Không có cái gì sư đồ cả, chỉ có chính ma phân chia!
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu thở dài nói.
- Ta biết, ngươi vẫn còn tức giận chuyện năm đó, nhưng, nha đầu, ngươi là đồ đệ của ta, mãi mãi là đồ đệ của ta, ta biết, ta mang đến cho cuộc đời ngươi bi kịch to lớn, lúc đầu, ngươi có thể cùng Chu Hồng Y bái nhập tiên môn, cùng nhau song phi, kết quả bị ta cưỡng ép chia rẽ, Chu Hồng Y còn suýt chút bỏ mình, lưng ngươi còn đeo cái danh hiệu Nhiếp Diệt Tuyệt, ta biết những năm này ngươi rất đau khổ!
Mộ Dung Lão Cẩu thở dài nói.
- Hiện tại ta không đau khổ, ta phát hiện, thành ma cũng rất tốt, chỉ cần ở cùng một chỗ với người mình ưa thích, đều rất tốt!
Nhiếp Thanh Thanh lắc đầu.
- Không, các ngươi làm như vậy không thể lâu dài!
Mộ Dung Lão Cẩu lắc đầu.
- Làm sao? Ngươi lại muốn chia rẽ ta và Chu Hồng Y một lần nữa?
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt nói.
- Không, ta không muốn chia rẽ các ngươi, ta muốn nói với ngươi, Chu Hồng Y không còn sống lâu nữa!
Mộ Dung Lão Cấu trầm giọng nói.
- Ngươi nói cái gì?
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt.
- Thể chất Chu Hồng Y là thế chất Ngục Hỏa hiếm có, Ngục Hỏa thể chất, tu vi càng cao, Ngục Hỏa càng sâu, Ngục Hỏa phần hồn, theo hắn càng mạnh, Ngục Hỏa sẽ phá hủy linh hồn hắn, Chu Hồng Y không thể tu hỏa, càng tu hỏa, hắn chết càng nhanh!
Mộ Dung Lão Cẩu trầm giọng nói.
- Ngươi nói láo!
Nhiếp Thanh Thanh trợn mắt, sợ hãi kêu lên.
- Ta không lừa ngươi, ngươi có thể cẩn thận quan sát, có phải Chu Hồng Y thường xuyên xoa đầu hay không? Đây chính là dấu hiệu Ngục Hỏa xông hồn, không chỉ có như thế, hắn còn luyện hóa nguyên thần Long Hoàng, đó là nguyên thần một con hỏa long? Lửa cháy đổ thêm dầu, trên lửa nhóm lửa, Ngục Hỏa trong thể nội Chu Hồng Y càng ngày càng dồi dào, hắn không còn sống lâu nữa!
Mộ Dung Lão Cầẩu nói ra.
- Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta!
Nhiếp Thanh Thanh tức giận nói.
- Không, nha đầu, năm đó ta ghét bỏ hắn vướng chân vướng tay, nhưng bây giờ thì khác, ngươi là đồ đệ duy nhất của ta, hơn một trăm năm thống khổ, gặp lại ngươi thấy ngươi có thể vui vẻ, ta cũng nguyện ý, ta chỉ không muốn ngươi vừa mới có được niềm vui, lại bỗng nhiên rơi vào trong đau khổ! Nha đầu, ta đã coi ngươi như con gái mình!
Mộ Dung Lão Cẩu lo lắng nói.
- Không thể nào, không thể nào, tại sao Hồng Y có thể có Ngục Hỏa thể chất, làm sao lại như vậy!
Nhiếp Thanh Thanh sốt ruột.
Hiển nhiên, Nhiếp Thanh Thanh cũng đã nghe nói về loại Ngục Hỏa thể chất này, chỉ là chuyện phát sinh ở trên người Chu Hồng Y, khiến Nhiếp Thanh Thanh không thể nào tiếp thu được.
- Thật ra, Ngục Hỏa thể chất cũng không tính là chuyện xấu, chỉ cần lấy được thánh vật Tuyết Ma Sơn, là có thể hoàn mỹ khống chế Ngục Hỏa thể chất, Ngục Hỏa không những không trở thành vướng víu của Chu Hồng Y, còn khiến hắn nắm được một loại lực lượng hết sức bá đạo!
Mộ Dung Lão Cấu nói.
- Tuyết Ma Sơn bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn?
Lông mày Nhiếp Thanh Thanh nhíu lại.
- Đúng, ta đã coi ngươi là con gái, thì dĩ nhiên Chu Hồng Y là con rể ta, ta sẽ không lừa gạt ngươi, lần này ta tìm ngươi đến, là muốn nói cho ngươi biết, một tên gián điệp của ta, đã trà trộn vào Tuyết Ma Sơn, có thể giúp Tuyết Ma Sơn chiêu thu đệ tử, mà Tuyết Ma Sơn chiêu thu đệ tử, nhất định phải là thuần băng thể chất, ngươi vừa vặn thích hợp, ta muốn tới hỏi ngươi, ngươi có đồng ý đi thử một chút không?
Mộ Dung Lão Cẩu trịnh trọng nói.
- Để ta bái nhập Tuyết Ma Sơn, lấy thánh vật, là có thể cứu được Chu Hồng Y? Ngươi không có gạt ta?
Nhiếp Thanh Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mộ Dung Lão Cẩu.
- Đúng! Nha đầu, ta không biết rõ có thể thành công hay không, nhưng ta biết Chu Hồng Y khẳng định không còn sống lâu nữa, nếu ngươi thật sự vào Tuyết Ma Sơn, không biết cần bao nhiêu năm mới có thể thu được cái thánh vật kia, có lẽ ngươi còn chưa tìm được thánh vật, Chu Hồng Y đã chết. Ngươi muốn cùng Chu Hồng Y đi đoạn đường cuối cùng, vậy cứ coi như ta chưa nói, ngươi muốn vì Chu Hồng Y thử xem, vậy ta có thể giúp ngươi!
Mộ Dung Lão Cẩu trịnh trọng nói.
Sắc mặt Nhiếp Thanh Thanh trở nên khó coi, cũng không biết là hoài nghi Mộ Dung Lão Cầu nói, hay là đang suy nghĩ nên đi Tuyết Ma Sơn hay không.
- Ngươi bảo Vương Khả làm ra tràng cảnh lớn như vậy, chính là vì nói cho ta biết chuyện này?
Bỗng nhiên Nhiếp Thanh Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mộ Dung Lão Cẩu.
- Sao, làm sao có thể, là Vương Khả tự mình quyết định, nhất định để chúng ta trùng hợp gặp gỡ, còn nói dù sao ta cũng là sư tôn, cũng phải có mặt mũi, đừng chuyên môn tới tìm ngươi, như thế sẽ mất hết thể diện Thiên Lang Tông. Lúc đầu, ta nói ta viết một phong thư là được rồi, Vương Khả lại nói không được, nói đồ đệ phải có bộ dạng của đồ đệ, nào có sư tôn chịu thua đồ đệ mình? Hắn bảo ta về trước đi, chờ hắn ở bên này xử lý xong giúp ta, sẽ mời ta tới, còn nói chuẩn bị phân đoạn ngươi bưng trà kính sư, ta nói ta không cần, ta cũng không phải không được ngươi bưng trà kính sư, làm những chuyện lòe loẹt này làm gì? Vi sư không muốn làm ngươi khó xử, đều là Vương Khả tự mình quyết định!
Mộ Dung Lão Cẩu tận lực quở trách.
- Có đúng không?
Nhiếp Thanh Thanh cau mày nói.
- Đúng, chính là Vương Khả tự mình quyết định! Không biết suốt ngày bận bịu cái gì! Ngươi cách xa hắn một chút, nhìn là biết hắn không phải thứ đồ tốt!
Mộ Dung Lão Cầu tận hết sức nói.
Vương Khả ngoài cửa:
Mộ Dung Lão Cẩu, tại sao ngươi không biết xấu hổ như thế? Ta giúp ngươi bận bịu như vậy, ngươi lại ở trước mặt Nhiếp Thanh Thanh dội nước bẩn cho ta?