Giờ phút này Vương Khả cũng rất lo lắng, đến bây giờ vẫn không có tin tức của Mộ Dung Lão Cẩu, Nhiếp Thanh Thanh đã đến đây nửa tháng rồi, hàng ngày la hét muốn về Thần Long đảo, bản thân nói hết lời mới khiến nàng chờ hết lễ đăng cơ của tiểu biểu ca mới trở về. Nhưng sáng sớm hôm nay, lại không thấy Nhiếp Thanh Thanh!
Nhiếp Thanh Thanh biến mất? Ngươi nói có làm người tức giận không? Nửa tháng này, hàng ngày bản thân chiêu đãi khách nhân đã muốn bận điên lên rồi, mục đích của bản thân vốn là để Nhiếp Thanh Thanh và Mộ Dung Lão Cẩu gặp nhau một lần, mời khoảng một trăm đệ tử tiên môn tới trợ giúp che lấp, nhưng họ lại đến mấy vạn người, hàng ngày ta phải chiêu đãi khách nhân, lẫn lộn đầu đuôi. Bây giờ, lại không thấy Nhiếp Thanh Thanh, chuyện này khiến bản thân bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc nửa tháng này mình đang bận cái gì.
- Tìm được rồi, Nhiếp Thanh Thanh đang ở đại điện nghỉ ngơi!
Thuộc hạ vừa mới thấy!
Tên đệ tử Vương gia kia cung kính nói.
- Đại điện nghỉ ngơi? Nàng đi dạo mệt mỏi, về nghỉ ngơi sao?
Vương Khả sững sờ.
- Thuộc hạ không biết, tự gia chủ đi xem một chút đi!
Tên đệ tử Vương gia kia cung kính nói.
- Cũng được!
Vương Khả gật đầu một cái.
Vương Khả ở dưới sự hướng dẫn của đệ tử Vương gia, rất nhanh đã tới đại điện nghỉ ngơi!
Cửa đại điện không đóng, Vương Khả có thể nhìn thấy giờ phút này Nhiếp Thanh Thanh đang lộ vẻ khó coi đứng trong đại điện.
Vương Khả đang muốn tiến lên, lập tức biến sắc ngừng lại.
- May mà ta bố trí Âm Chướng Trận, bằng không đã bị phát hiện, tình huống như thế nào? Mộ Dung Lão Cấu đến đây lúc nào vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Chỉ thấy bên trong đại điện còn có Mộ Dung Lão Cấu đứng.
Giờ phút này Mộ Dung Lão Cấu thở dài.
- Thanh nhi, ngươi vẫn còn tức giận với vi sư ư?
Mộ Dung Lão Cầu nhíu mày thở dài nói.
- Tại sao ngươi ở nơi này?
Nhiếp Thanh Thanh lộ vẻ khó coi nói.
- Lúc đầu ta đã rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, là Vương Khả, hắn nói, ngươi muốn gặp ta, nên đặc biệt phái người đi ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn mời ta trở về!
Mộ Dung Lão Cấu thở dài nói.
Vương Khả ở ngoài cửa trợn to mắt, tên Mộ Dung Lão Cẩu này, chuyện không biết xấu hổ như vậy mà cũng nói được? Rõ ràng là ngươi mặt dày mày dạn mời ta giúp ngươi gặp Nhiếp Thanh Thanh một lần, cái gì mà ta đặc biệt mời ngươi về?
- Vương Khả? Tại sao hắn phải làm như vậy?
Nhiếp Thanh Thanh sầm mặt lại.
- Hắn? Khả năng hắn bắt chó đi cày, quản việc không đâu!
Mộ Dung Lão Cầu nói.
- Tạch tạch tạch!
Vương Khả bóp thật chặt nắm đấm, ai bắt chó đi cày? Rõ ràng là ngươi xin ta hỗ trợ, vu vạ ta làm gì?
Tức thì tức, nhưng Vương Khả không có đi vào vạch trần, mà phất phất tay, để bọn thuộc hạ trước tiên lui ra, khẳng định hai sư đồ nhà này có chuyện gì quan trọng muốn nói.
Sắc mặt Nhiếp Thanh Thanh trở nên khó coi:
- Ta và ngươi không có gì đáng nói, sự tình sư huynh đã qua, ta cũng giúp sư huynh dạy bảo con hắn khôn lớn, ta không nợ Mộ Dung gia ngươi!
Nhiếp Thanh Thanh lộ vẻ khó coi nói.
- Năm đó, ngươi bái sư Thiên Lang Tông, ta thu ngươi làm đồ đệ, đã nhìn ra ngươi là hạt giống tốt, hơn nữa thể chất thuần băng, cực kỳ thích hợp công pháp Mộ Dung gia ta, năm đó con ta là sư huynh ngươi, là ta dốc hết sức tác hợp hai ngươi, muốn trách thì trách ta đi!
Mộ Dung Lão Cẩu thở dài nói.
- Nếu ngươi đã đến, ta cũng muốn hỏi ngươi một câu, năm đó, ta và Chu Hồng Y cùng bái nhập Thiên Lang Tông, kết quả ta được Thiên Lang Tông tuyển chọn, còn Chu Hồng Y bị cự tuyệt bên ngoài sơn môn, lý do lúc đó là thiên phú tu hành của Chu Hồng Y cực kém, không có triển vọng, cho nên không thu Chu Hồng Y! Nhưng nhiều năm đi qua, sự thật đã chứng minh, thiên phú tu hành của Chu Hồng Y không kém hơn so với ta, thậm chí còn tốt hơn! Có phải là ngươi, có phải ngươi vì hắn... !
Con mắt Nhiếp Thanh Thanh đỏ hồng nhìn về phía Mộ Dung Lão Cấu.
- Đúng, ngươi nói không sai, lúc đầu ta đã xem trọng thể chất của ngươi, muốn tác hợp cho ngươi và con ta! Ta cho rằng, đuổi Chu Hồng Y đi, chỉ cần có thời gian, nhất định ngươi và con ta sẽ chậm rãi sinh ra tình cảm, các ngươi mới là của nhau!
Mộ Dung Lão Cấu nói.
- Không, ngươi không hiểu rõ ta, chuyện ta đã quyết, không ai có thể thay đổi!
Nhiếp Thanh Thanh đỏ mắt nói.
- Ta biết, về sau ta mới phát hiện tính nết quật cường của ngươi, ta tác hợp ngươi cùng con ta, đáng tiếc, tâm tính ngươi một mực không thay đổi, con ta lại luân hãm vào!
Mộ Dung Lão Cầu cười khổ nói.
- Những năm đó sư huynh quan tâm ta, ta đều ghi tạc trong lòng, ta chỉ coi sư huynh như đại ca, chưa từng có ý nghĩ xấu, là ngươi... !
Nhiếp Thanh Thanh đỏ mắt.
- Là ta, không sai, lúc trước ta quá nóng lòng, đưa ra nhiều chủ ý xấu giúp con ta, kết quả con ta làm nhiều chuyện buồn cười như vậy, cuối cùng vẫn bị ngươi vô tình cự tuyệt, con ta thẹn quá hoá giận, đi ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đánh giặc! Hơn nữa dưới sự căm phẫn còn cùng con gái của kẻ thù sinh ra Mộ Dung Lục Quang! Ha ha ha ha! Thực sự là báo ứng mài!
Mộ Dung Lão Cầu khổ sở nói.
Sắc mặt Nhiếp Thanh Thanh trở nên khó coi.
- Sau khi con ta và con gái kẻ thù sinh ra Mộ Dung Lục Quang, tự biết không có mặt mũi nhìn ta, vẫn ở lại trong quân tham chiến, cuối cùng bỏ mình trong một chiến dịch, trước khi chết không yên tâm về Mộ Dung Lục Quang, để lại di thư, muốn nhờ ngươi hỗ trợ dạy bảo Mộ Dung Lục Quang! Ta... !
Mộ Dung Lão Cầu khổ sở nói.
- Năm đó sư huynh cực kì quan tâm ta, sư huynh lại bởi vì ta mới đi lính đánh trận, tự nhiên ta không thể chối từ việc chăm sóc Mộ Dung Lục Quang, nhưng ngươi lại bởi vì chuyện này, mà nhiều năm như vậy cũng không chịu trở về gặp mặt cháu của ngươi một lần?
Nhiếp Thanh Thanh oán hận nói.
- Mới đầu ta tức giận vì Mộ Dung Lục Quang là do con ta và con gái kẻ thù sinh ra. Về sau bỏ qua được, thì lại không dám trở về, hiện tại tốt rồi, ta đã gặp Lục Quang, ngươi dạy dỗ hắn rất tốt!
Thanh nhi, những năm này, thực sự là vất vả cho ngươi!