Mắt Phương Sân ngưng lại.
- Ta không biết!
Mạc Tam Sơn lộ vẻ khó coi nói.
- Ngươi không biết? Không phải ta bảo ngươi theo dõi sát sao à?
Ngươi lại nói với ta ngươi không biết?
Phương Sân trợn mắt nói.
- Vương Khả bố trí Âm Chướng Trận trong vương cung, thần thức không điều tra được, lúc đầu, ta sắp xếp người theo dõi sát Vương Khả, thế nhưng có mấy vạn người đến, nên căn bản không theo dõi được, khắp nơi đều là người, Vương Khả di chuyển hai vòng, liền không tìm được!
Mạc Tam Sơn khổ sở nói.
Phương Sân tức giận không ngừng:
- Ta còn cần ngươi để làm gì? Theo dõi một người cũng không làm được!
- Ta, ta đã cố hết sức!
Mạc Tam Sơn buồn bực nói.
- Vậy còn không mau đi tìm! Ngươi còn có tâm tư ở nơi này uống rượu?
Phương Sân tức giận ngút trời nói.
Mạc Tam Sơn; Rõ ràng là ngươi kéo ta ngồi xuống vừa uống vừa trò chuyện.
- Vâng, ta sẽ đi ngay!
Mạc Tam Sơn chỉ có thể tự nhận xui xẻo đi tìm Vương Khả.
Ở một khu tiệc đứng khác cách chỗ Phương Sân không xa.
Điền Sư Trung, Hoàng Hữu Tiên cũng mặc áo bào đen, cầm một cái ly đế cao, nhìn biển người trước mắt.
- Sư huynh, cái này không đúng, Phương Sân gửi thư nói, Vương Khả chỉ mời rất ít đệ tử tiên môn, cái này mà gọi là rất ít đệ tử tiên môn sao? Đây là ngày hội lớn trăm năm khó gặp của tiên môn chính đạo Thập Vạn Đại Sơn thì có! Nhiều người như vậy?
Hắn đang gạt chúng ta sao?
Hoàng Hữu Tiên lộ vẻ khó coi nói.
Điền Sư Trung uống rượu trong ly đế cao, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
- Sư huynh, tên Phương Sân này là người vô cùng khôn ngoan, lúc trước ép buộc Bất Giới Hoà Thượng ra khỏi Độ Huyết Tự, hắn là người được lợi lớn nhất, người này tâm tư ác độc, có thể tính kế chúng ta hay không?
Hoàng Hữu Tiên híp mắt nói.
Điền Sư Trung gật đầu một cái:
- Có khả năng này, Phương Sân muốn tính toán ta?
- Sư huynh, chúng ta vẫn cẩn thận thì tốt hơn, không thể để Phương Sân được vừa ý!
Hoàng Hữu Tiên trịnh trọng nói.
Điền Sư Trung gật đầu một cái:
- Không sai, tất cả chuyện nơi này đều khác với miêu tả ở trong thư của Phương Sân, còn có Âm Chướng Trận? Hừ, Phương Sân muốn tính kế ta? Hắn còn non lắm, chớ nóng vội, chúng ta xem hắn muốn làm gì trước đã!
- Vâng!
Hoàng Hữu Tiên gật đầu một cái.
- Còn nữa, tiếp tục tìm Vương Khả! Nhìn xem có phải Phương Sân và Vương Khả hợp mưu, muốn hại ta hay không!
Điền Sư Trung híp mắt nói.
- Hả? Không thể nào, không phải Phương Sân và Vương Khả... !
Làm sao bọn họ lại hợp tác chứ?
Hoàng Hữu Tiên kinh ngạc nói.
- Lòng người khó đoán, ai biết Phương Sân có cố ý hợp tác với Vương Khả hay không? Ngươi phải biết, Vương Khả là thiết công kê, thế mà ném đi hai mươi tám triệu cân linh thạch ở Độ Huyết Tự, với tính cách của Vương Khả, hắn sẽ làm như vậy sao?
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Hải Hoàng Hữu Tiên biến sắc.
- Tìm cho ta, tìm Vương Khả, tìm Phương Sân!
Điền Sư Trung trầm giọng nói.
- Vâng!
Hoàng Hữu Tiên ứng tiếng nói.
Ổ một khu tiệc đứng khác, cách chỗ Điền Sư Trung không xa.
Long Cốt cũng lặng yên tới, Long Cốt bị hình ảnh người ra vào tấp nập trước mắt làm sợ ngây người.
- Tại sao Vương Khả lại có lực ảnh hưởng ở chính đạo lớn như vậy? Mấy vạn người? Con mẹ nó, ta ở Ma Giáo cũng không triệu tập được nhiều người như vậy một lần, Phương Sân có gạt ta hay không?
Sắc mặt Long Cốt trở nên khó coi, điều tra bốn phía.
Bởi vì mặc áo bào đen, cho nên không ai phát hiện ra Long Cốt, ở nơi người ra vào tấp nập như này, vậy mà Long Cốt lại tìm được Vương Khả.
Bỗng nhiên, Long Cốt nhìn thấy một thân ảnh ở nơi xa.
- Vương Khả? Ta tìm được Vương Khả rồi!
Ánh mắt Long Cốt sáng lên, đuổi theo về phía trước.
- Á, ai vậy, thô lỗ, làm đổ rượu của ta!
Một tên đệ tử tiên môn lập tức kêu lên.
Long Cốt không để ý tới, muốn tiếp tục chạy.
- Ngươi chạy cái gì? Bộ đạo bào này của ta rất đắt, ngươi làm đổ rượu của ta, làm bẩn quần áo của ta, ngươi lại muốn chạy, đứng lại đền cho ta!
Tên đệ tử tiên môn kia lập tức ngăn chặn Long Cốt.
Long Cốt:
Con mẹ nó, một tên Kim Đan cảnh nho nhỏ, cũng dám kéo ta?
Nếu là bình thường, ta sẽ dùng một bàn tay đập chết ngươi, nhưng bây giờ, càng lúc có càng nhiều vây quanh. Bảo ta phải làm sao? Tại sao ta cảm giác, tình huống hôm nay không đúng, không phải tên Phương Sân kia cố ý lừa ta chứ?
- Được rồi được rồi, sư đệ, hôm nay là đại lễ của gia tộc Vương huynh đệ, đừng gây chuyện vào lúc này!
- Đúng vậy, một bộ quần áo mà thôi, ngươi gây chuyện lộn xộn, khiến ai cũng không dễ chịu đâu.
- Hôm nay Vương huynh đệ đã bận rộn đến mức chân không chạm đất, ngươi còn muốn Vương huynh đệ tới giúp ngươi xử lý tranh chấp? Thực sự là không hiểu chuyện!
- Đúng vậy, quần áo bẩn thì trở về giặt một lần là được, ngươi còn lôi lôi kéo kéo, không phải thêm phiền cho Vương huynh đệ sao?
Một đám người quở trách tên lôi kéo kia, đồng thời không ngừng bảo vệ Long Cốt, khiến Long Cốt không biết nên cảm kích hay nên mắng đám người này bị bệnh tâm thần, ta đường đường là giáo chủ Ma Giáo đời trước, ta cần các ngươi làm người hòa giải sao?
Sau khi đám người hoà giải quở trách một phen, Long Cốt không bị dây dưa nữa, thế nhưng vừa quay đầu lại, vừa rồi Vương Khả còn ở kia, đã sớm biến mất không còn hình bóng. Người đâu? Mẹ kiếp!
- Vị huynh đệ này, ngươi cũng đến cổ vũ cho Vương huynh đệ sao? Ngươi là môn phái nào? Che kín như vậy, không nóng sao?
Một vị tu tiên giả nhiệt tình đi đến trước mặt Long Cốt hiếu kỳ nói.
Long Cốt trợn mắt nhìn người kia, ta nóng hay không nóng liên quan gì đến ngươi!
Long Cốt nghiêng đầu, không để ý tới người kia nữa.
- Ôi chao, người này thật không biết tốt xấu, vừa rồi ta còn giúp ngươi nói chuyện đấy, nói trở mặt liền trở mặt sao, thật là!
Người kia lập tức oán trách.
Long Cốt chạy đến chỗ Vương Khả vừa dừng lại, đáng tiếc, trong dòng người tấp nập, chẳng biết Vương Khả đã đi đâu.
Vương Khả chạy sao? Đúng vậy, ở dưới chỉ dẫn của một tên đệ tử Vương gia, nhanh chóng xuyên qua đám người.
- Người đâu, đã tìm được chưa?
Vương Khả vội vàng nói.