- Không sai, hiện tại đệ tử Ma Giáo, không có việc gì sẽ đi siêu thị Thần Vương dạo chơi!
- Vương đường chủ đối với đệ tử Ma Giáo ta có ân tái tạo, tất cả mọi người cảm kích ngươi!
Một đám tà ma khen ngợi Vương Khả, khiến Vương Khả nghe cũng có chút ngượng ngùng, ta chỉ vì kiếm chút công đức, thế mà được người kính yêu như vậy?
- Tốt rồi, đừng cản đường, để Vương Khả tới đi!
Trong hành cung Chu Hồng Y cách đó không xa truyền đến một tiếng quát lạnh.
- Vâng, giáo chủ!
Tất cả tà ma lập tức cung kính cúi đầu tránh ra.
Vương Khả sững sờ, là giọng nói của Tử Bất Phàm? Tử Bất Phàm lại đến gặp Chu Hồng Y? Lão tiểu tử Chu Hồng Y này, trái ôm phải ấp, cũng quá hạnh phúc đi, mẹ kiếp, lúc nào ta mới có thể có bạn gái đây!
Vương Khả mang theo một cỗ ghen ghét, dậm chân bước vào hành cung của Chu Hồng Y.
Vừa vào hành cung Chu Hồng Y, đã thấy Tử Bất Phàm, Nhiếp Thanh Thanh vây quanh một quả trứng rồng lớn ở trên giường.
Bầu không khí bên trong đại điện ngưng trọng, thậm chí có một cỗ sát khí.
Nhiếp Thanh Thanh, Tử Bất Phàm đều xụ mặt. Hiển nhiên hai bên không vừa mắt nhau, chuyện này dẫn đến bầu không khí bên trong đại điện cực kỳ ngột ngạt, một loại cảm giác mãnh hổ ngồi nhìn đập vào mặt.
Vương Khả nhìn quả trứng rồng trên giường một chút, vẻ mặt trở nên cổ quái, là ta nghĩ nhiều rồi, Chu Hồng Y không phải là trái ôm phải ấp, mà là hai con cọp cái đang nhìn chằm chằm, tại sao lại cảm giác bầu không khí không đúng vậy?
- Giáo chủ? Nhiếp Thanh Thanh? Hiện tại Chu Hồng Y thế nào?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Ngươi tự mình hỏi hắn đi!
Nhiếp Thanh Thanh xụ mặt.
Vẻ mặt Vương Khả trở nên kỳ quái, đi lên phía trước nhìn trứng rồng.
- Lão Chu, bây giờ ngươi có thể nói chuyện không?
Vương Khả hỏi.
- Đang nhập định!
Giọng nói của Chu Hồng Y từ trong trứng rồng truyền ra.
Vương Khả:
Giọng nói của ngươi mười phần to rõ, rõ ràng là đã gần khôi phục hoàn toàn! Nhập định cái rắm à!
- Nếu ngươi đã có thể nói chuyện, vậy đi ra trò chuyện một hồi rồi lại tiếp tục nhập định được không?
Vương Khả khuyên nhủ.
- Không rảnh!
Giọng nói của Chu Hồng Y tiếp tục truyền đến.
Vương Khả:
Vương Khả quay đầu nhìn hai nữ. Hai nữ xụ mặt, hai bên nhìn nhau không vừa mắt! Cái này rất rõ ràng, không phải là Chu Hồng Y không thể đi ra, mà là đang trốn!
Hai hổ tranh chấp tất có một bên bị thương? Người tổn thương không phải hai nữ, mà chính là Chu Hồng Y?
Trong nháy mắt, Vương Khả không còn hâm mộ cuộc sống của Chu Hồng Y nữa, hạnh phúc sao? Hạnh phúc cái rắm! Đáng đời sắc quỷ nhà ngươi, lần này báo ứng đến rồi!
- Vương Khả, ngươi nhìn Chu Hồng Y thì nhìn, ngươi cười như vậy là có ý gì?
Tử Bất Phàm lộ vẻ cổ quái nhìn về phía Vương Khả.
- Ta cười sao? À? Không có, không có, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một chút chuyện vui, không có gì!
Vương Khả lập tức chỉnh sửa vẻ mặt, che giấu biểu hiện cười trên nỗi đau của người khác.
Hai nữ tỏ vẻ cổ quái nhìn Vương Khả.
- Vương Khả, thật không nghĩ tới, động tác của ngươi lại nhanh như vậy!
Tử Bất Phàm lộ vẻ cổ quái nói.
- Cái gì mà nhanh?
Vương Khả sững sờ.
- Hơn một năm trước, ta giao cho ngươi nhiệm vụ, bảo ngươi mau chóng thống nhất khu phàm nhân, mới qua một năm nay, ngươi đã làm được!
Tử Bất Phàm cảm thán nói.
- Ha ha, chút chuyện nhỏ! Không tính là gì! Vương triều phàm nhân mà thôi!
Vương Khả lập tức khách khí nói.
Tử Bất Phàm lắc đầu:
- Ta cũng tìm hiểu rồi, chuyện không dễ dàng như vậy, từ một mảnh cương thổ do Kim Ô Tông nắm giữ, ngươi lại ở trong tay đám người Điền Sư Trung nhổ răng cọp, đúng là không dễ dàng!
Vương Khả sững sờ, lập tức gật đầu một cái:
- Đúng vậy, rất không dễ dàng, vì nhất thống khu phàm nhân, ta đã tốn không biết bao nhiêu tiền! Sắp lỗ chết rồi! Ma Giáo có thể đền bù cho ta một chút tổn thất kinh tế hay không?
Tử Bất Phàm trợn mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Ngươi đừng cho là ta không biết, hiện tại có mấy người bên ngoài không biết ngươi đã đoạt bao nhiêu tiền từ trong tay Điền Sư Trung! Ngươi còn không biết xấu hổ khóc than?
- Híc, giáo chủ, không thể coi lời đồn bên ngoài là thật, ta ở trong âm thầm trợ giúp rất nhiều tiền đấy!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Mặt Tử Bất Phàm đen lại.
- Lại nói, ta hoàn thành nhiệm vụ giáo chủ giao tốt như vậy, không nên thưởng một chút sao?
Vương Khả mong đợi nói.
Tử Bất Phàm lạnh lùng nhìn Vương Khả, bộ dạng kia giống như hận không thể lập tức bóp chết Vương Khả, ngươi chiếm nhiều lợi lộc như vậy, còn không biết xấu hổ muốn thưởng?
- Được rồi, được rồi, ta không cần nữa, dù sao cũng là vì Ma Giáo làm ra cống hiến!
Vương Khả chỉ có thể buồn bực nói.
Tử Bất Phàm thở dài:
- Yên tâm, việc ngươi làm cho Ma Giáo, ta nhớ kỹ, chờ ta cứu được Long Hoàng ra, chúng ta sẽ cùng nhau trọng thưởng ngươi!
- Giáo chủ nhớ kỹ là được!
Vương Khả lập tức nở nụ cười.
- Đoạn thời gian trước, ngươi đi thả Long Huyết?
Tử Bất Phàm nhíu mày nhìn về phía Vương Khả.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, bây giờ bên ngoài đều truyền lời, nhưng truyền đến Ma Giáo, lại trở thành ta thả Long Huyết?
- Giáo chủ, ngươi cảm thấy có nên thả Long Huyết hay không?
Vương Khả thử hỏi.
- Trước kia Long Huyết đối với Long Hoàng hai mặt, không phải thứ gì tốt! Long Hoàng ban cho hắn tiên thiên ma chủng, hắn không biết cảm kích, thả hắn làm gì?
Tử Bất Phàm trầm giọng nói.
- Ồ, vậy không phải là ta! Ta không thả Long Huyết, Độ Huyết Tự và Long Huyết đạt thành một ít bí mật không thể cho người ta biết, là Độ Huyết Tự thả!
Vương Khả lập tức phủi sạch quan hệ nói.
- Độ Huyết Tự?
Tử Bất Phàm khó hiểu nói.
- Haiz, có lẽ các ngươi còn chưa biết, Phương Sân Độ Huyết Tự, cũng không phải thứ gì tốt! Hắn và Long Huyết đạt thành hiệp nghị, Long Huyết nói cho hắn tung tích bảo tàng của Long Hoàng, Phương Sân cho Long Huyết đủ loại thuận lợi, ném người xuống huyết hải, giúp Long Huyết luyện chế Huyết Thần Tử, lại mượn cơ hội thả Long Huyết! Lần này ta đi, không phải để thả Long Huyết, mà là thanh trừ Huyết Thần Tử của hắn! Làm sao ta có thể thả loại bại hoại Ma Giáo này đi!
Vương Khả lập tức nói.