- Long Huyết, đừng quản Phương Sân, trước giết Vương Khả! Trở về lại tìm Phương Sân tính sổ sách!
Long Cốt quát lên lần thứ hai.
Phương Sân cách đó không xa trợn mắt muốn nổi giận, nhưng lúc này nghe thấy Long Cốt nói chỉ có thể cố nén, các ngươi xử lý Vương Khả trước đi!
Long Huyết đang muốn gật đầu, đột nhiên biến sắc.
- Phốc!
Long Huyết phun ra một ngụm máu tươi:
- ÁI Long Cốt, Phương Sân, Mộ Dung Lão Cẩu, Vương Khả cùng trợn mắt nhìn Long Huyết, ngươi, ngươi đang làm gì vậy?
- Long Huyết, ngươi muốn giả vờ thảm, sau đó để chúng ta lơ là sao?
Vương Khả trợn mắt kinh ngạc nói.
Long Huyết che ngực, dường như giờ phút này cực kỳ khó chịu vậy.
- Vương Khả, Phương Sân, các ngươi chờ đấy, các ngươi chờ đấy, phốc!
Long Huyết hung hãn nói.
- Chờ làm gì? Ngươi có lời gì, thì bây giờ nói rõ ràng đi, cứ muốn đợi đến lần tiếp theo làm gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Sắc Dục Thiên dung hợp tiên thiên ma chủng, huyết hải sinh ra hiệu quả phản phệ đối với hắn!
Mộ Dung Lão Cẩu ở một bên giải thích nói.
- Cái gì? Ý ngài là Sắc Dục Thiên đang tranh phiến huyết hải này cùng Long Huyết?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Không sai!
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
- Vậy còn chờ gì? Phương Sân, động thủ đi, thừa dịp hai người bọn họ đang suy yếu, nhanh, một lần giải quyết!
Vương Khả hô.
- Phương Sân, ngươi chờ đấy, ta sẽ trở về tìm ngươi tính sổ! Long Cốt lập tức xông lên trời, bay về nơi xa.
Long Huyết cũng không được, một mình ta làm sao đối phó bọn hắn? Ta cũng không phải bị bệnh, để lần sau giết Vương Khả, lần này bị Phương Sân hại chết rồi!
Phương Sân nhìn Long Cốt bay lên trời chạy trốn, trừng to mắt:
- Là Vương Khả đắc tội ngươi, ngươi tìm ta tính sổ cái gì, Long Cốt, ngươi có bệnh à!
Thế nhưng, Long Cốt đã bay lên trời, căn bản không để ý đến Phương Sân.
- Phương Sân, bắt đầu động thủ thôi!
Vương Khả nhìn Phương Sân hô lên.
- Phương Sân, ngươi bán rẻ ta, chờ ta áp chế Sắc Dục Thiên, lại tới tìm ngươi tính sổ sách!
Long Huyết quát.
- Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, Vương Khả nói, ngươi cũng tin tưởng sao?
Phương Sân buồn bực muốn thổ huyết.
Sớm biết như này ta đã không theo tới!
- Nhanh, đừng cho Long Huyết chạy!
Vương Khả kêu la.
- Ầm ầm!
Chỉ thấy một mảnh huyết hải to lớn đang mau chóng chìm xuống, từ từ chìm vào trong sa mạc, mà Long Huyết cũng ở trong nháy mắt này tiến vào bên trong huyết hải, theo huyết hải cùng lặn xuống sa mạc.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một vùng huyết hải mênh mông đã cạn hơn phân nửa.
- Long Huyết, có gan đừng chạy, ta và Phương Sân sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Vương Khả quát.
- Ùng ục ục!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, một mảnh huyết hải to lớn hoàn toàn thẩm thấu vào sa mạc, tiếp theo biến mất không thấy.
- Vương Khả, ngươi đủ chưa, ngươi kêu gào thì cứ kêu gào, mỗi lần gọi tên ta lên làm gì? Sao ngươi không gọi Mộ Dung Lão Cẩu ấy!
Phương Sân tức hổn hển quát.
- Hả, Phương Sân đại sư, ngươi đừng tức giận, ta tưởng ngươi ưa thích!
Vương Khả lúng túng cười nói.
- Đánh rắm, ngươi mới ưa thích! Ngươi có bệnh à! Vì sao lại nói bậy bạ, tại sao phải lừa gạt đám người Long Huyết, Long Cốt!
Phương Sân tức giận quát.
- Bọn họ là ma, là ma đấy! Tại sao ta không thể tăng hình tượng của chúng ta lên, hù dọa bọn họ một chút chứ? Chuyện này đối với ngươi không tổn thất gì, lại càng gia tăng uy danh của ngươi mài Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi đánh rắm, ta cần ngươi giúp ta gia tăng uy danh à?
Phương Sân trợn mắt nói.
Bởi vì ngươi, mà thù hận của Long Huyết, Long Cốt đều tính cả lên đầu ta!
- Ngươi không thích, ngươi nói thẳng là được! Vừa rồi ngươi không nói, hiện tại hô cái gì!
Vương Khả trợn mắt nói.
Phương Sân:
Vừa rồi ngươi cho ta cơ hội nói sao? Con mẹ nó còn muốn trách ta à?
Mộ Dung Lão Cẩu ở bên cạnh một mực không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào Vương Khả một hồi lâu, gương mặt co quắp lại.
- Mộ Dung lão tông chủ, ngươi không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào ta làm gì?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Trần Thiên Nguyên một thân chính khí, tại sao, tại sao lại thu một tên đệ tử như ngươi?
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt kinh ngạc nói.
- Hả?
Vương Khả sững sờ.
- Thế nhưng hợp với tính tình của ta, ha ha ha, Vương Khả, tốt!
Chính là phải như này, chớ học tính tình cổ hủ của Trần Thiên Nguyên! Về sau đi theo ta lăn lộn! Đảm bảo ngươi ăn sung mặc sướng. Ha ha ha ha ha!
Mộ Dung Lão Cẩu lập tức vui vẻ cười to nói.
Vương Khả:
Mộ Dung Lão Cẩu có bệnh à? Hiện tại ta đã ăn sung mặc sướng, tại sao phải đi theo ngươi lăn lộn?
- Mộ Dung Lão Cẩu, vừa rồi Long Cốt, Long Huyết chạy trốn, tại sao ngươi không xuất thủ?
Phương Sân cũng nhíu mày nhìn về phía Mộ Dung Lão Cẩu.
Ngươi là khai sơn tổ sư Thiên Lang Tông, nếu ngươi động thủ, nói không chừng có thể lưu lại một người, như vậy cũng sẽ không có nhiều người mang thù với ta!
- Ta có động thủ hay không, liên quan gì đến ngươi!
Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
Phương Sân:
Thời điểm Thiên Lang Tông ở trong tay Trần Thiên Nguyên, nho nhã lễ độ, đạo đức mẫu mực, tại sao, tại sao Trần Thiên Nguyên vừa đi, Thiên Lang Tông lại ra mấy thứ đồ chơi gì thế này?
Vương Khả không phải thứ gì thì cũng thôi đi! Tại sao về sau Lý Bắc Đấu không nói đạo lý! Khai sơn tổ sư như ngươi trở về vẫn là cái đức hạnh này! Thiên Lang Tông bị sao vậy? Cũng bắt đầu không biết xấu hổ ư?
Phương Sân bị Mộ Dung Lão Cẩu làm cho nghẹn không nói thêm được câu nào! Mà bây giờ, một đám đệ tử tiên môn cũng bay tới.
Trương Chính Đạo cũng nhắm ngay cơ hội này, lập tức bay đến gần.
- Mộ Dung lão tướng quân, ngươi trở về nhanh vậy? Không phải ngươi dẫn binh đi đánh giặc sao?
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Lão tướng quân?
Vương Khả ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Dung Lão Cầu.
- Gần đây mới được rảnh rỗi, quay lại thăm một chút! Trương Chính Đạo, ngươi không chân chính, lần trước ngươi đánh bạc thua ta một vạn cân linh thạch, ngươi lại trốn!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Ách!
Sắc mặt Trương Chính Đạo cứng đờ.
- Hừ, ta ghét nhất kẻ nào nợ tiền mà không trả, thật không nghĩ ra ngươi lại dám chạy đến Thập Vạn Đại Sơn, hừ, tìm không được ngươi, ta đã đi tìm Nhĩ Thượng Tư, nhưng Nhĩ Thượng Tư không chịu trả nợ giúp ngươi, bị ta đánh cho một trận mới chịu đưa tiền!