Nhưng Mộ Dung Lão Cẩu xuất hiện, khiến nội tâm Long Huyết không chắc chắn rồi. Bây giờ nhìn thấy Phương Sân đứng ở sau lưng, nên bản năng sinh ra một cỗ cảm giác nguy cơ.
Long Huyết quay đầu, hung tợn nhìn về phía Phương Sân!
- Long Huyết, ngươi đừng nghe Vương Khả nói bậy bạ, hắn nói cái gì, ngươi tin cái đó à? Ta mời cường giả bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn về lúc nào?
Phương Sân trợn mắt quát.
Lúc trước đều là ngươi, Vương Khả nói cái gì ngươi tin cái đó, lúc trước chúng ta ước hẹn, không được tiết lộ bí mật hai bên hợp tác, mẹ kiếp ngươi quên hết rồi sao?
- Phương Sân, ngươi ở bên nào? Là chính đạo hay là Ma Đạo!
Ngươi thật sự hợp tác cùng Long Huyết sao?
Vương Khả trợn mắt quát.
Phương Sân:
Đúng là ta hợp tác với Long Huyết, nhưng Mộ Dung Lão Cẩu đứng bên cạnh ngươi, ngươi bảo ta làm sao thừa nhận? Mẹ kiếp!
- Đương nhiên ta là chính đạo, nhưng ngươi cũng không thể tùy tiện nói lung tung cho ta! Phương Sân trợn mắt nói.
- Ta nói lung tung sao? Không phải Mộ Dung lão tông chủ Thiên Lang Tông ta là từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn mời tới à? Còn nữa, ngươi gọi các tiền bối bên trong Phi Lai Phong đi ra đi! Giờ đã là lúc nào rồi, một mẻ hốt gọn hai tên đại ma đầu này mới là việc quan trọng, đừng diễn nữa, nếu tiếp tục diễn nữa sẽ lộ đấy!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Không phải Vương Khả cố ý vu oan cho Phương Sân, quan trọng là tên Phương Sân này không chân chính. Bản thân không ép hắn một lần, đợi chút nữa hắn thật sự có khả năng phóng ám tiễn cho ta.
Mộ Dung Lão Cẩu lợi hại nhưng Long Huyết lại giết không chết, cộng thêm Long Cốt ở đây, ngộ nhỡ bị Phương Sân bắn lén, vậy không phải là lỗ à? Trước tiên chia rẽ đối phương một chút đã.
- Vương Khả nói là sự thật?
Long Huyết dữ tợn nhìn về phía Phương Sân.
- Cái gì mà thật, hắn nói ngươi cũng có thể tin sao?
Phương Sân trợn mắt quát.
- Cái gì mà không thể tin, Phương Sân trụ trì, đừng diễn nữa, không có ý nghĩa! Lúc trước ngươi hợp tác với Sắc Dục Thiên đối phó Long Cốt, không phải đã qua bại lộ rồi sao? Còn nữa, rõ ràng lúc trước ngươi có thể lợi dụng Vạn Tự Kim Phù ngăn trở Sắc Dục Thiên, nhưng hết lần này tới lần khác lại ở thời điểm mấu chốt thu hồi Vạn Tự Kim Phù, để Sắc Dục Thiên và Long Huyết lưỡng bại câu thương, không phải chuyện này đã nói rõ, người và chúng ta có cùng mục đích, muốn sấy khô huyết hải, để Long Huyết chết không có chỗ chôn? Đừng diễn nữa, mà hãy kể vai chiến đấu cùng chúng ta, sớm tiêu diệt hai đại ma đầu này, chúng ta còn phải mở tiệc ăn mừng nữa!
Vương Khả kêu lên.
Phương Sân:
Diễn cái em gái ngươi ấy! Ai diễn? Ngươi bị vây công, kéo ta lên làm gì?
- Long Huyết, các ngươi nghe ta nói, Vương Khả là tên lừa gạt!
Hắn đang vu vạ cho ta, bên trên Phi Lai Phong căn bản không có cường giả khác, lúc trước Vạn Tự Kim Phù thu hồi, không phải là ta thu hồi, mà là tên khốn kiếp Trương Chính Đạo kia, hắn phá hủy đại trận Độ Huyết Tự, Trương Chính Đạo và Vương Khả là cùng một bọn!
Phương Sân kêu lên.
- Phương Sân, vậy vì sao lúc trước ngươi và Sắc Dục Thiên cùng đánh ta?
Long Cốt ở một bên trợn mắt nói.
Phương Sân:
Lúc ấy ta và Long Huyết đã uớc hẹn, muốn biểu hiện ra Độ Huyết Tự ta đã hết sức trấn áp ma đầu, cuối cùng làm thành cảnh tượng đã cố hết toàn lực nhưng vẫn thất bại! Lúc ấy ta đang diễn trò, ngươi không nhìn ra sao?
- Phương Sân? Ta cũng nghe nói ngươi, ngươi đến phối hợp với ta?
Mộ Dung Lão Cẩu lộ vẻ kỳ quái nhìn Phương Sân.
Bị Vương Khả nói một trận, giờ phút này Mộ Dung Lão Cẩu cũng không rõ Phương Sân có ý gì, ngươi là chính đạo, ngươi còn giải thích với Long Huyết và Long Cốt làm gì!
- Long Huyết, trước đừng nói nhảm, ta ghét nhất chính là Vương Khả, chúng ta hợp tác xử lý Vương Khả trước!
Long Cốt quát.
Phương Sân cách đó không xa nghe thấy, ánh mắt lập tức sáng lên, này mới đúng này! Các ngươi phải phân rõ chính phụ chứ?
Bỗng nhiên Long Huyết cũng quay đầu nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả sầm mặt lại, nhìn về phía Phương Sân hô:
- Phương Sân, ta và Mộ Dung lão tông chủ hấp dẫn sự chú ý của hai người bọn hắn, ngươi ở phía sau bất ngờ đánh lén bọn họ!
Phương Sân:
Ngươi có thể đừng lôi kéo ta hay không? Mẹ nó, ai muốn hợp tác với ngươi chứ?
Bỗng nhiên Long Huyết quay đầu nhìn về phía Phương Sân, bởi vì, giờ phút này Long Huyết đã sinh ra hoài nghi với Phương Sân, tâm hoài nghi vừa xuất hiện, nhìn Phương Sân làm sao cũng không có hảo ý.
- Long Cốt? Năm đó trấn áp ngươi, là cho ngươi cơ hội tỉnh ngộ, nhưng ngươi không biết hối cải sao?
Mộ Dung Lão Cầu lạnh lùng nhìn về phía Long Cốt.
- Hắn hối cải chỗ nào, ta tự tay thả hắn đi ra, hắn lại lấy oán trả ơn, đoạt nữ nhân với ta không được, còn đi xung quanh nói xấu ta, còn muốn giết ta, Mộ Dung lão tông chủ, không cần cho ta mặt mũi, trực tiếp chơi chết hắn! Một kiếm đánh hắn là được!
Vương Khả lập tức nói.
- Đánh rắm!
Long Cốt nghe thấy Vương Khả quở trách bản thân, lập tức giận không chỗ phát tiết.
- Ta đánh rắm chỗ nào? Có câu nào ta nói là giả? Long Cốt, làm người phải nói lương tâm, ngươi để tay lên ngực tự hỏi, nếu không phải là ta cứu ngươi thoát khỏi tù đày, ngươi ra được không? Còn đi khắp nơi đối đầu với ta, hừ, ta cho ngươi biết, Phương Sân trụ trì đã mời cường giả bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đến, hôm nay, ngươi và Long Huyết, một người cũng đừng hòng chạy!
Vương Khả trợn mắt quát mắng.
Phương Sân:
Vương Khả ngươi bị bệnh tâm thần à, có thể đừng bắt ta làm bia đỡ đạn được không? Ta căn bản không có mời cường giả bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, đây không phải là kéo thù hận cho ta sao?
Quả nhiên, Long Cốt trợn mắt nhìn về phía Phương Sân:
- Phương Sân, tốt, tốt, tốt, ngươi cho Vương Khả chỗ dựa? Món nợ này, ta nhớ kỹ!
- Ta cho Vương Khả chỗ dựa lúc nào? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cho Vương Khả chỗ dựa?
Phương Sân buồn bực gào thét.
Nếu không phải Mộ Dung Lão Cẩu ở nơi này, Phương Sân đã muốn dẫn đầu tiến công Vương Khả, để bày tỏ sự trong sạch.
Nhưng hiện tại, Mộ Dung Lão Cẩu ở nơi này, ta chứng minh sự trong sạch của ta như thế nào!