Mộ Dung Lão Cấu trợn mắt nói.
- Cái gì? Ngươi đánh Nhĩ Thượng Tư?
Trương Chính Đạo biến sắc.
- Nói nhảm, hắn không chịu đưa tiền, ta không đánh hắn thì đánh ai?
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Sao người lại đánh hắn chứ, ngươi đánh hắn, sau này hắn sẽ tính lên đầu ta, ta sẽ bị Nhĩ Thượng Tư chơi chết, Mộ Dung lão tướng quân, ngươi hại chết ta rồi!
Trương Chính Đạo trừng mắt sốt ruột quát.
- Ai bảo ngươi nợ tiền không trả?
Mộ Dung Lão Cầu khinh thường nói.
- Không phải chỉ là một vạn cân linh thạch thôi sao? Mưa bụi thôi mà, ngươi trực tiếp tìm ta đòi không được à, ta là người thiếu một hai đồng này sao? Ngươi lại tìm đến Nhĩ Thượng Tư, về sau ta phải làm sao chứ?
Trương Chính Đạo bi phẫn nói.
- Một vạn cân linh thạch chỉ là mưa bụi sao? Ôi chao, Trương Chính Đạo, không phải ngươi bị lột sạch tất cả tài sản rồi ư? Thấy mấy chục cân linh thạch hai mắt ngươi đã sáng lên, bây giờ mới qua có mấy năm, ngươi đã không coi một vạn cân linh thạch là gì?
Mộ Dung Lão Cẩu kinh ngạc nói.
- Ách, ta bây giờ là quản lý của công ty Thần Vương, ta có tiền lương!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Công ty Thần Vương? Ta nghe cháu của ta luôn miệng nhắc đến, là do Vương Khả mở hả?
Mộ Dung Lão Cẩu nhìn về phía Vương Khả.
- Ách, chỉ là kinh doanh nhỏ, kiếm chút tiền lẻ, không đáng nhắc tới!
Vương Khả lập tức khiêm tốn nói.
- Chỉ là kiếm chút tiền lẻ thôi sao?
Mộ Dung Lão Cẩu nghi ngờ nói.
- Đúng vậy, chỉ là kiếm chút tiền lẻ nuôi sống gia đình thôi!
Không đáng là gì cả! Mộ Dung lão tông chủ không cần phải để ý đến làm gì, Trương Chính Đạo có tiền cũng là do hắn cố gắng, mấy năm nay hắn kiếm được chút thu nhập thêm, không có quan hệ gì với ta!
Vương Khả lập tức rũ sạch quan hệ.
Mộ Dung Lão Cầu nghi ngờ nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Trương Chính Đạo nhìn thấy Vương Khả muốn phủi sạch quan hệ với mình, nhất thời chưa hiểu vì sao lại vậy.
- Bái kiến Mộ Dung lão tông chủ!
Một vài cường giả tiên môn đến, khách khí nói.
- Ù...
Mộ Dung Lão Cấu gật đầu một cái.
- Vương Khả! Ngươi có thể trả lại Định Hải Châu của Độ Huyết Tự cho ta không?
Phương Sân thở sâu trầm giọng.
- Định Hải Châu?
Vương Khả sững sờ.
Lần này ta có được sáu viên Định Hải Châu, thế nhưng tại sao phải trả lại cho ngươi?
- Không sai, có bốn viên là do Trương Chính Đạo trộm bị rơi vào huyết hải! Còn lại hai viên là do Sắc Dục Thiên cướp đi, nếu ta nhìn không nhầm thì số Định Hải Châu đó cũng rơi vào đáy biển!
Hẳn là bây giờ đang ở trong tay ngươi đúng không?
Phương Sân trợn mắt nói.
Vương Khả sầm mặt lại, chuyện này đều bị Phương Sân đoán ra được sao? Lúc đó huyết hải có vô số nước biển che lại, sao Phương Sân có thể thấy được chứ?
- Trương Chính Đạo, ngươi trộm Định Hải Châu của Độ Huyết Tự sao?
Mộ Dung Lão Cầu nhìn về phía Trương Chính Đạo.
- Không, ta không có!
Trương Chính Đạo lập tức thề thốt phủ nhận.
- Còn nói không có, lần này không phải do ngươi sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy?
Phương Sân trợn mắt nói.
- Vương Khả, ngươi cầm Định Hải Châu của Độ Huyết Tự?
Mộ Dung Lão Cẩu cau mày nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả:
Chuyện này muốn ta nói thế nào chứ, đâu phải ta lấy từ Độ Huyết Tự, ta lấy được từ trong huyết hải, bọn hắn làm mất còn trách ta được sao?
Vương Khả còn chưa nói gì, Triệu Tứ ở trong đám người bỗng nhiên lên tiếng:
- Phương Sân trụ trì, tại sao bây giờ Độ Huyết Tự ngươi lại trở thành không giảng đạo lý như thế?
- Đúng vậy, những viên Định Hải Châu kia rõ ràng là của Vương Khả, tại sao ngươi lại nói là của ngươi chứ?
- Ngươi không thấy lần này Vương huynh đệ vì cứu mọi người đã hao phí bao nhiêu linh thạch sao? Tiêu tốn mấy ngàn vạn cân linh thạch giúp Độ Huyết Tự các ngươi, vậy mà các ngươi còn mặt mũi vu oan cho Vương huynh đệ?
- Không sai, việc này ta là người đầu tiên không nhìn nổi! Vương Khả vì Độ Huyết Tự ngươi đến tính mạng cũng không cần, lại còn bỏ tiền ra giúp các ngươi, mấy viên Định Hải Châu kia rõ ràng là của Vương Khả, ngươi dựa vào cái gì muốn đoạt lấy?
- Không sai, tất cả việc Vương Khả làm, chúng ta đều nhìn thấy, Độ Huyết Tự ngươi thật không biết xấu hổi - Rõ ràng Định Hải Châu là của Vương Khả được Trương Chính Đạo tìm về, làm sao lại trở thành của ngươi?
- Vương Khả đã dùng Định Hải Châu của hắn cứu nhóm sư huynh đệ chúng ta, nếu như để Độ Huyết Tự các ngươi lừa bịp nữa vậy bọn ta còn mặt mũi gì đi gặp sư huynh đệ?
- Không sai, rõ ràng là của Vương Khả, Phương Sân trụ trì, nếu ngươi còn không cần mặt mũi cứ nói càn nói bậy, đừng trách chúng ta trở mặt!
Bốn phía một đám cường giả tiên môn đều mắng lên.
Chuyện này, chuyện này thật không nhìn nổi!
Lúc trước Vương Khả lập nhiều công lớn, dùng Định Hải Châu và Định Quang Kính ngưng đọng huyết hải, hao phí bao nhiêu linh thạch chỉ vì để người của các đại tiên môn chạy đi trước, Vương Khả ở lại một mình chặn hậu! Lần này tất cả mọi người đều nhận một đại ân tình của Vương Khả, ngoài miệng mọi người không nói, nhưng đều ghi tạc trong lòng, bây giờ có người muốn vu oan cho Vương Khả, làm sao mọi người chấp nhận được.
Phương Sân lập tức trừng mắt nhìn về phía đám người.
- Đó là của ta, vốn chính là của Độ Huyết Tự! sáu viên kia của Vương Khả thì là sáu viên của Vương Khả, sáu viên này là khác!
Không giống nhau!
Phương Sân trừng mắt kêu lên.
- Cái gì mà sáu viên này sáu viên kia, ngươi làm mất Định Hải Châu liên quan gì đến Vương Khả, có bản lĩnh, ngươi đi tìm Long Huyết mà đòi, tìm Vương Khả đòi, tưởng Vương Khả dễ bị bắt nạt à!
- Đúng vậy, Độ Huyết Tự là một đám lang tâm cẩu phế hay sao, Vương Khả đã cứu mạng các ngươi! Độ Huyết Tự các ngươi thiếu chút nữa thì bị diệt tự! Vương Khả đã cứu vấn các ngươi, sao các ngươi có thể nói ra những lời này!
- Ta thật hối hận khi đã tới giúp Độ Huyết Tự ngươi!
- Đúng vậy, Độ Huyết Tự ngươi chính là hạng vong ân phụ nghĩa, chúng ta tới giúp các ngươi lại cho ta cảm thấy thật buồn nôn!
- Phi! Thứ đồ chơi gì!
Bốn phía xung quanh truyền đến những lời trách mắng.
Phương Sân: