Bất Diệt Thần Vương

Chương 1031: Mộ Dung Lão Cẩu




Đột nhiên, một cơn huyết lãng đụng vào trên người Long Cốt, khiến Long Cốt đang bay về phía Vương Khả lập tức bị đụng bay.

- Ngươi làm gì?

Long Cốt trợn mắt nhìn về phía Long Huyết.

- Để ta tới giết, ngươi canh chừng!

Long Huyết lạnh lùng nói.

Long Huyết hận chết Vương Khả, hiện tại có cơ hội tự tay giết Vương Khả, làm sao có thể để cho người khác?

- Đã đến lúc này rồi, hai người các ngươi còn giằng co, có ý tứ gì sao? Dù sao cũng không phải đối thủ của ta, chết sớm hay chết muộn, đều không phải là chết à?

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía hai người.

Sắc mặt Long Huyết co quắp lại, không phải Vương Khả sợ quá nên bị ngốc rồi chứ?

- Vương Khả, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, hủy Huyết Thần Tử của ta, đoạt tiên thiên ma chủng của ta, hôm nay, ta muốn mạng của ngươi!

Long Huyết dữ tợn nói.

- Ngươi tới đây, nếu hôm nay ta không một kiếm trảm ngươi, chữ 'Vương' trong tên ta sẽ viết ngược lại!

Vương Khả cũng lộ vẻ dữ tợn nói.

Vương Khả chuẩn bị vận dụng Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, là các ngươi ép ta đó! Tự tìm cái chết! Xem kiếm!

- Rống!

Trong nháy mắt Long Huyết nhào về phía Vương Khả, huyết hải che khuất bầu trời, tùy theo mà tới, Long Huyết như muốn lập tức phát tiết ra tất cả lửa giận của bản thân, muốn để Vương Khả chết, chết không toàn thây chết. Chết... !

Khí thế kinh khủng, ngay cả Long Cốt cũng biến sắc liên tiếp lui về phía sau.

- Vương Khả, Long Huyết nổi điên rồi, ngươi nhất định phải chết!

Long Cốt lộ ra một tia cười lạnh nói.

Chỉ thấy vô tận huyết hải phô thiên cái địa theo Long Huyết bao phủ Vương Khả lại, trong nháy mắt che khuất Vương Khả, Long Huyết nhìn thấy ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc của Vương Khả.

Nghiêm túc? Không phải sợ hãi? Vì sao? Vương Khả không sợ sao? Chẳng lẽ hắn thật sự là một tên tâm thần?

- Thương!

- Oanh!

Một tiếng kiếm minh vang lên, trong nháy mắt một đạo ánh kiếm màu xanh chiếu sáng thiên địa, chỉ thấy mảnh huyết hải to lớn, bị một đạo kiếm quang chém thành hai nửa.

Một kiếm đoạn biển? Sát khí kinh khủng khiến Long Cốt cũng phải rùng mình?

Trong nháy mắt nước biển ngập trời ở bốn phía sụp đổ rơi xuống phía dưới, để lộ ra Long Huyết, chỉ thấy Long Huyết bị chém thành hai nửa.

Một kiếm đoạn biển, một kiếm trảm Long Huyết?

- Không, không, không có khả năng!

Long Cốt sợ hãi kêu lên.

Mà Phương Sân vừa mới đuổi tới trên bầu trời cũng đột nhiên run rẩy.

- Vương Khả nói là sự thật, hắn thật sự có thể trảm Long Huyết?

Cái này, cái này không có khả năng!

Phương Sân sợ hãi kêu lên.

- Rầm rầm!

Huyết hải bị một kiếm chặt đứt, Long Huyết bị một kiếm chẻ đọc, trong nháy mắt vô tận huyết hải sụp đổ. Chậm rãi bộc lộ ra thân hình của Vương Khả.

Là Vương Khả sao?

Long Cốt, Phương Sân sợ hãi nhìn về phía Vương Khả.

Không, người xuất kiếm không phải Vương Khả, mà là một vị thanh bào lão giả chẳng biết xuất hiện từ lúc nào.

Vương Khả cũng ngơ ngác, chính mình đang muốn sử dụng Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, tại sao, tại sao bỗng nhiên toát ra một người? Còn giúp bản thân một kiếm trảm Long Huyết?

- Mộ Dung Lão Cẩu, là ngươi!

Long Cốt lập tức sợ hãi kêu lên.

- Tổ sư khai sơn Thiên Lang Tông, Mộ Dung Lão Cẩu?

Phương Sân trợn mắt sợ hãi kêu lên.

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía lão giả râu bạc ở trước mắt.

Đây là gia gia Mộ Dung Lục Quang? Tổ sư khai sơn Thiên Lang Tông, hắn, làm sao hắn lại ở nơi này?

- Tiểu gia hỏa, không có đánh mất uy danh Thiên Lang Tông ta, gặp nguy không loạn, sắp chết không sợ, tốt, không hổ là đệ tử của Trần Thiên Nguyên! Không hổ là tình địch của cháu ta!

Ngươi không khiến ta thất vọng, Mộ Dung Lão Cẩu ta rất vui mừng!

Lão giả chậm rãi đút thanh trường kiếm đồng thau ở trong tay vào bao.

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía lão giả trước mắt.

- Ha ha ha ha, không cần cảm thấy kỳ lạ, thời điểm ngươi giam cầm huyết hải, ta đã đến, một mực nhìn ngươi đến bây giờ, cũng không cần cảm tạ ta, sư huynh Lý Bắc Đấu của ngươi đã vì ngươi nói rất nhiều điều tốt, nhờ vả ta tới chiếu cố ngươi, ngươi không cần dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta như vậy, mặc dù, ta vốn rất uy vũ, ha ha ha ha!

Lão giả đắc ý cười to nói.

- Không phải, ta vẫn cho rằng Long Cốt gọi ngươi là Mộ Dung Lão Cầu, là đang mắng ngươi! Không nghĩ tới, ngươi vốn tên là Mộ Dung Lão Cẩu?

Vương Khả trợn mắt kinh ngạc nói.

Nụ cười Mộ Dung Lão Cẩu cứng đờ, trợn mắt nhìn về phía Vương Khả:

- Ngươi kinh ngạc nhìn ta, cũng là vì chuyện này?

- À, nhất thời cảm khái, suy nghĩ một chút, Mộ Dung lão..., Mộ Dung lão tông chủ, không đi đường thường, đặt tên cũng thoải mái như vậy, vãn bối bội phục vạn phần, nhất thời cảm khái, đừng nên trách!

Vương Khả lập tức nói.

Mộ Dung Lão Cấu:

Vì sao sự chú ý của ngươi lại kỳ quái như thế, tên của ta làm sao?

Mẹ nó, ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, người khác nghe được hai chữ lão cẩu, không chừng đã sợ mất mật, ngươi là một tên tiểu bối, cũng dám giễu cợt?

- Ẩm ầm!

Chỉ thấy, huyết hải bốc lên, Long Huyết vừa mới bị chém giết ở bên trong huyết hải phun trào, phục sinh lần thứ hai, một cái thân hình chậm rãi trồi lên từ trong huyết hải.

- Vương Khả? Ta nói tại sao bỗng nhiên ngươi lên cơn không sợ chết, hoá ra, ngươi cũng biết Mộ Dung Lão Cẩu đến? Hôm nay, cho dù có Mộ Dung Lão Cẩu ở đây, ta cũng muốn mạng ngươi!

Long Huyết dữ tợn quát.

Ánh mắt Mộ Dung Lão Cẩu lạnh lẽo, trường kiếm trong tay sắp ra khỏi vỏ. Nhưng, bỗng nhiên Vương Khả giành lên phía trước.

- Long Huyết, ngươi sắp chết đến nơi, còn ở đó đắc chí cái gì?

Ngươi cho rằng ngươi vô địch thiên hạ hay sao? Không nói khai sơn tổ sư Thiên Lang Tông ta trở về, coi như không có khai sơn tổ sư Thiên Lang Tông ta, hôm nay ngươi cũng không thoát khỏi kết quả thân tử đạo tiêu, ngươi nhìn một chút sau lưng ngươi là ai? Là Phương Sân Độ Huyết Tự! Ngươi biết bên trong Phi Lai Phong có bao nhiêu cao thủ không? Ngươi biết Phương Sân mời ai từ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn tới không? Hôm nay, chúng ta sẽ sấy khô huyết hải của ngươi, khiến ngươi chết không có chỗ chôn!

Vương Khả la mắng.

- Hả?

Long Huyết hơi nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy Phương Sân ở giữa không trung.

Sắc mặt Phương Sân tối đen lại, ngươi đừng nghe Vương Khả nói càn nói bậy, ta và ngươi cùng một phe mà!