Bất Diệt Thần Vương

Chương 1030: Mộ Dung Lão Cẩu




- Đây là chuyện gì? Đến cùng ngươi có thành công hay không, ngươi nói một câu xem nào!

Thế nhưng, không ai đáp lại Vương Khả.

- Long Huyết, hắn thành công không?

Vương Khả hô.

Huyết hải im ắng một mảnh, Long Huyết cũng không có trả lời Vương Khả.

Vương Khả nhìn huyết hải trống rỗng, giờ phút này vẻ mặt phiền muộn.

- Rốt cục tình huống hiện tại như thế nào, có ai nói cho ta biết hay không? Hiện tại ta đã bỏ ra hai nghìn năm trăm vạn cân linh thạch rồi, có ai nói cho ta một chút hay không!

Vương Khả hô.

Bốn phía im ắng một mảnh!

Vương Khả:

Làm sao bây giờ? Tiếp tục giam cầm huyết hải sao? Nhưng chuyện này có ý nghĩa gì? Tiếp tục ném tiền sao?

Huyết hải lập tức trở nên im ắng một mảnh, Vương Khả chờ một hồi, nhưng không ai trả lời bản thân! Linh thạch của bản thân thì ào ào biến mất.

- Ai ôi! Ta không thể lại tổn thất tiền được!

Vương Khả trợn mắt hạ quyết tâm.

- Oành!

Vương Khả thu hồi Định Quang Kính, lập tức thu linh thạch còn sót lại vào trong lòng, Vương Khả nâng Trương Lý nhi ở trạng thái kén lớn xông lên trời.

Mất đi Định Quang Kính chiếu xạ, lam quang giam cầm huyết hải cũng không có lập tức biến mất, mà chậm rãi tiêu tán.

Lúc Vương Khả đến mặt biển, rốt cục hiệu quả của Định Quang Kính cũng biến mất.

- Ẩm ầm!

Vừa vặn mặt biển bất động, chậm rãi lay động.

Vương Khả giẫm lên hai thanh phi kiếm, nhanh chóng đi vòng quanh mặt biển về phía biên giới giống như trượt tuyết.

- Vương huynh đệ, đến nơi này!

Bên trên Phi Lai Phong truyền tới tiếng gọi ầm ĩ của một vị tông chủ tiên môn.

Vương Khả ngẩng đầu nhìn một chút, lập tức cắm đầu lao nhanh không tiếp tục để ý.

Ta có bệnh à, mục tiêu Độ Huyết Tự lớn như vậy, ta đi vào không phải là tự tìm cái chết sao? Ta chỉ cần lên bờ, chui vào bên trong bão cát, là không có người phát hiện ta!

- Oanh!

Đột nhiên, bên trên huyết hải nhấc lên một cơn sóng ngập trời.

Vương Khả biến sắc, tốc độ nhanh hơn.

Đường kính huyết hải chỉ có hai mươi dặm, cũng không lớn, lúc Vương Khả đến bên bở, rốt cục trong huyết hải truyền đến thanh âm đã lâu không thấy.

- Vương Khả, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, ta muốn giết ngươi, rống!

Tiếng gầm giận dữ từ trong huyết hải truyền đến, chỉ thấy, huyết hải lập tức trùng thiên, cuốn lên một cơn sóng ngập trời, phô thiên cái địa, giống như huyết vân che trời, cuốn tới chỗ Vương Khả.

- Long Huyết? Ngươi còn chưa chết?

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

Sợ hãi kêu là việc sợ hãi kêu, còn Vương Khả vẫn không chút do dự nhào về phía sa mạc, lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn.

- Dừng lại, đứng lại cho ta, cái tên hỗn đản nhà ngươi, hôm nay, ta muốn giết ngươi! Rống!

Thanh âm của Long Huyết cuốn tới lần thứ hai.

- Oanh!

Sóng máu che trời công kích về phía sa mạc, điên cuồng đuổi theo Vương Khả.

Bên trên Phi Lai Phong.

Một đám đệ tử tiên môn mở to hai mắt nhìn.

- Huyết hải đang di động?

- Huyết hải có thể di động sao? Toàn bộ huyết hải đang đuổi theo Vương Khả!

- Che khuất bầu trời, Vương Khả sắp thảm rồi!

Trong lời nói của mọi người lộ ra vẻ nôn nóng.

- Long Huyết thắng? Sắc Dục Thiên đã chết rồi sao?

Phương Sân nhíu mày lại.

Phương Sân thở dài, dậm chân bay lên trời, bay về phía huyết hải tuôn ra.

- Phương Sân trụ trì, chờ ta một chút, chúng ta cùng ngươi đi cứu Vương huynh đệ!

- Phương Sân trụ trì, chờ ta cùng đi với!

Trong lúc nhất thời, một đám cường giả đi theo, nhưng giờ phút này Phương Sân giống như có tâm tư của mình, không đợi mọi người, trong nháy mắt xông vào trong bão cát đầy trời.

Trong nháy mắt này, một mảnh huyết hải to lớn biến mất ở trước mặt tất cả mọi người.

Chỗ sâu trong sa mạc, Vương Khả một đường bão táp!

- Long Huyết, ngươi có bệnh à, ngươi đuổi ta làm gì? Ngươi thắng rồi, Sắc Dục Thiên cũng chết rồi, ngươi còn đuổi theo ta? Ngươi đã thành người thắng cuối cùng rồi!

Vương Khả vừa trốn vừa hô hào.

- Đánh rắm, Sắc Dục Thiên đã tìm được tiên thiên ma chủng của ta, đã dung nhập tiên thiên ma chủng! Hiện tại hắn đang dung hợp, ta bởi vì luyện hóa huyết hải, cho nên dung nhập ma chủng vào huyết hải, bị hắn đánh vào chỗ sơ hở, đều tại ngươi, đều tại ngươi, ta muốn ngươi chết!

Trong huyết hải truyền đến thanh âm gầm rú.

- Oanh!

Một cơn huyết lãng đánh tới, trong nháy mắt phá nát vị trí sa mạc Vương Khả đứng ra vô số đá vụn.

Vương Khả chạy trốn, thế nhưng, căn bản không tránh khỏi huyết hải truy sát! Về phần lại dùng Định Quang Kính, đã không kịp nữa rồi! Không phải không kịp thôi động, mà là không kịp rót vào lượng lớn linh thạch.

- Long Huyết, ngươi đừng ép ta! Ngươi mà ép ta quá, đừng trách ta làm thịt ngươi!

Vương Khả vừa chạy vừa quát.

Long Huyết chậm rãi phục sinh trong huyết hải, nghe thấy Vương Khả ở phía trước khoác lác uy hiếp, thì vẻ mặt co rúm lại.

- Tiêu diệt ta? Đến đây! Ngươi đến đây!

Long Huyết gầm to.

- Oành!

Thời điểm Vương Khả vọt tới trước, đột nhiên trước mặt Vương Khả mọc ra một cây cốt thứ to lớn.

- Oanh!

Vương Khả va chạm té ngã.

- Ai? Tên nào không biết xấu hổ chắn đường đi?

Vương Khả sợ hãi kêu lên.

- Là tai Một giọng nói lạnh như băng vang lên, chỉ thấy, phía trên cốt thứ có một thân ảnh đứng đấy, không phải Long Cốt thì là ai?

- Rầm rầm!

Huyết hải lập tức vờn quanh vị trí Vương Khả một vòng, nước biển cuồn cuộn bao vây bốn phương tám hướng Vương Khả, ngăn chặn đường đi của Vương Khả.

- Long Cốt? T sao ngươi lại đến đây?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ta tới giết ngươi, ngươi nói tại sao ta lại đến?

Long Cốt dữ tợn nói.

- Ngươi cũng muốn chết cùng Long Huyết?

Vương Khả trợn mắt nói.

Long Cốt:

Long Huyết:

- Sắp chết đến nơi rồi mà ngươi còn nói khoác, đúng là không biết ngượng, Vương Khả, chừng nào thì ngươi mới có thể bỏ đi cái tật xấu này?

Long Cốt cười dữ tợn nói.

- Ai nói khoác mà không biết ngượng? Ngươi cho rằng ta thật sự Sợ các ngươi à? Ta cho các ngươi cơ hội tỉnh ngộ, thế mà các ngươi không cần cơ hội này, vậy cũng đừng trách ta vô tình!

Vương Khả lộ vẻ dữ tợn nói.

Long Huyết:

Long Cốt:

- Long Huyết, đừng nói nhảm với hắn, tên Vương Khả này rất khoác lác, ta tới giết hắn, ngươi đứng canh chừng!

Long Cốt dữ tợn muốn đánh tới.

- Oanh!