Bất Diệt Thần Vương

Chương 1029: Đừng yếu ớt như vậy




Vậy chẳng phải bản thân vẫn phải vận dụng Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, vậy không phải hơn một nghìn vạn cân linh thạch của mình là uổng phí à?

Hiện tại hy vọng duy nhất chính là Sắc Dục Thiên tìm được tiên thiên ma chủng của Long Huyết, chỉ cần Sắc Dục Thiên luyện hóa tiên thiên ma chủng, vậy phiến huyết hải này, chính là của Sắc Dục Thiên rồi, đến lúc đó Long Huyết chết, sẽ không cần lo lắng Long Huyết trả thù nữa!

- Nhanh lên, đã một nghìn năm trăm vạn cân linh thạch rồi, Sắc Dục Thiên, tại sao ngươi lại phiền như vậy!

Vương Khả buồn bực mắng.

Hình ảnh Vương Khả sốt ruột, rơi vào trong mắt đệ tử tiên môn chạy trốn ra ngoài, lại biến thành hết sức thân thiết và cảm động.

- Nhìn ánh mắt lo lắng kia của Vương huynh đệ, nhất định là đang lo lắng cho chúng ta!

- Vương huynh đệ vì cứu chúng ta, căn bản không quan tâm tiền!

Hắn muốn một người đoạn hậu, thực sự là nghĩa bạc vân thiên mà!

- Trước kia ta còn nói xấu Vương Khả, ta đáng chết, ta đáng chết!

Lần lượt từng đệ tử tiên môn được cứu ra, Thử Vương chạy thở hồng hộc, rốt cục cũng đưa người cuối cùng ra ngoài.

- Còn có ta, đưa ta ra ngoài với!

Nhiếp Thiên Bá lo lắng kêu.

Thế nhưng, Vương Khả, Thử Vương đều không để ý đến.

- Ngao!

Đột nhiên, trong huyết hải truyền đến một tiếng long ngâm, tiếp theo, dường như có một đạo hồng quang bay tán loạn ở trong huyết hải.

- Tìm được rồi, ha ha, tìm được rồi, chạy đi đâu!

Tiếng cười to của Sắc Dục Thiên truyền đến.

- Khốn kiếp, tiên thiên ma chủng, đó là của ta! Ta!

Trong huyết hải truyền đến tiếng gầm thét của Long Huyết.

- Quả nhiên Long Huyết không chết?

Đám người vừa mới chạy trốn ra ngoài sợ hãi kêu lên.

- Vương Khả, nhanh đi, nhanh đi!

Thử Vương lo lắng toàn thân run rẩy nói.

Vương Khả lấy lại viên Định Hải Châu trong tay Thử Vương.

- Ngươi đi trước đi!

Bỗng nhiên Vương Khả đẩy Thử Vương ra khỏi mặt biển.

Không có cách nào, Thử Vương đã bị dọa thành bộ dạng này, để Thử Vương lại bên người cũng vô dụng, lát nữa Thử Vương bị dọa quay đầu bỏ chạy, mang luôn viên Định Hải Châu này đi thì làm sao? Còn không bằng để ngươi lăn trước!

Thử Vương ra khỏi biển mặt, nhìn hai tay trống trơn, tựa như ý thức được cái gì, nhưng giờ phút này nào có tâm tư suy nghĩ nhiều, chạy thôi! Ngươi không chạy, ta chạy trước!

Trong nháy mắt Thử Vương chạy mất dạng!

- Khốn!

Sắc Dục Thiên hét lớn một tiếng.

- Ngao! Hắc Long rít lên một tiếng, trong nháy mắt quấn quanh hồng quang đang muốn chạy thục mạng.

- Vương Khả, tên khốn kiếp nhà ngươi, mau bỏ Định Quang Kính đi, thu uy lực Định Hải Châu lại, thân thể ta không cách nào chữa trị, ta không bảo vệ được tiên thiên ma chủng, mau dừng lại!

Thanh âm Long Huyết gầm thét truyền đến.

- Ngươi đánh rắm! Ta thu hồi Định Quang Kính, để ngươi tới giết ta à?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ta không giết ngươi, mau thu Định Quang Kính lại!

Thanh âm lo lắng của Long Huyết truyền đến.

- Ngươi đoán ta có tin hay không?

Vương Khả khinh thường nói.

Long Huyết:

Thân thể của mình bị Sắc Dục Thiên đánh nổ, Định Quang Kính giam cầm huyết hải, bản thân căn bản không có cách phục hồi như cũ, mẹ kiếp, tiên thiên ma chủng của ta bị Nghiệt Long Đao cuốn lấy, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

- Đáng chết, Vương Khả, ta nhất định sẽ giết ngươi, rống!

Thanh âm bi phẫn của Long Huyết truyền đến.

- Thấy chưa, ta không giam cầm ngươi, ngươi sẽ không giết ta sao! Hô cái gì hô, có bản lĩnh ngươi gọi Sắc Dục Thiên ấy, gọi ta làm gì?

Vương Khả khinh thường nói.

Long Huyết:

Chủ quan rồi, lần này thật con mẹ nó chủ quan rồi, nên sớm giết Vương Khả, kết quả hại bản thân thất bại trong gang tấc?

Hắc Long quấn quanh cỗ hồng quang kia, Sắc Dục Thiên lập tức chui vào giữa hồng quang.

- Ông!

Hồng quang rung động, bao vây lấy Sắc Dục Thiên, tựa như đang dung hợp cùng Sắc Dục Thiên vậy.

- AI Sắc Dục Thiên phát ra từng tiếng gào thống khổ.

- Sắc Dục Thiên, ngươi có thể nhanh một chút hay không, hô cái cọng lông à! Ta đã tiêu tốn hơn hai nghìn vạn cân linh thạch rồi!

Vương Khả buồn bực quát.

- Dung hợp tiên thiên ma chủng, cần đánh võ ma chủng lúc trước của ta, đau đến không muốn sống nữa!

Sắc Dục Thiên khó khăn trả lời một câu.

- Ta đang đốt tiền giúp ngươi giam cầm huyết hải, ta đau lòng như vậy cũng không có kêu, ngươi hô cái rắm à! Cũng không phải là tiền mất đi, mà chỉ một chút cảm giác đau đớn của thân thể, ngươi là một đại nam nhân, có cần thiết như vậy hay không?

Đừng yếu ớt như vậy có được không, nhanh lên!

Vương Khả lo lắng thúc giục nói.

Mặt Sắc Dục Thiên đen lại:

Yếu ớt? Ngươi mới yếu ớt! Cả nhà các ngươi đều yếu ớt, Mẹ ngươi chứ, ngươi tới thử xem!

- ÁI Trong lúc kêu đau, hồng quang dung nhập từng chút từng chút vào trong cơ thể, toàn thần sắc Dục Thiên đều đang rung động, đầu đầy mồ hôi. Loại thống khổ này không cách nào nói rõ. Chỉ vẻn vẹn một chút thời gian, Sắc Dục Thiên đã đau đớn đến mức mất nước, sắc mặt trắng bệch, toàn thân hư nhược.

Rốt cục, hồng quang cũng triệt để sáp nhập vào trong cơ thể.

- Không, tiên thiên ma chủng là của ta, Sắc Dục Thiên, ngươi chết cho ta!

Long Huyết bi phẫn rống lên một tiếng.

Thế nhưng, Long Huyết không làm được cái gì, nhục thân bị nổ nát vụn, huyết hải bị giam cầm, phục sinh cũng không phục sinh được, làm sao có thể tranh đoạt tiên thiên ma chủng?

Trơ mắt nhìn tiên thiên ma chủng dung nhập vào thể nội Sắc Dục Thiên từng chút từng chút một.

Thời điểm Sắc Dục Thiên đau khổ một khắc cuối cùng, buông lỏng tay, bỗng nhiên hai viên Định Hải Châu rơi xuống phía dưới.

- Hả, lương tâm ngươi phát thiện à!

Vương Khả lập tức vui mừng nói.

Vương Khả nhanh chóng phóng tới chỗ Định Hải Châu rơi xuống, dùng tay chộp lấy, hai viên Định Hải Châu vào tay.

- OanhI Huyết hải chấn động mạnh một cái, giống như đã xảy ra một loại biến hóa nào đó không thể giải thích.

- Lão Sắc, Sắc Dục Thiên, ngươi đã khỏe rồi sao?

Vương Khả kêu lên.

Sắc Dục Thiên không trả lời, đột nhiên Hắc Long sáp nhập vào trên lưng hắn. Thân hình Sắc Dục Thiên lảo đảo, tiếp theo hóa thành huyết thủy, biến mất không thấy.

- Lão Sắc, ngươi đi đâu rồi?

Vương Khả kêu lên.

Bốn phía im ắng một mảnh, không thấy bất luận kẻ nào trả lời Vương Khả.

Vương Khả sững sờ: