- ÁI Nhóm Huyết Ma hét thảm một tiếng, lập tức bị vô số cốt thứ đâm cho không động đậy được.
Chu Lâm nắm lấy Phược Long Tác, bỗng nhiên kéo một phát.
- Ngao!
Hắc Long rít lên một tiếng, bỗng nhiên lui lại, không còn công kích Long Huyết nữa, mà quay về phía Sắc Dục Thiên công kích.
- Cái gì?
Sắc Dục Thiên biến sắc.
- Oanh!
Hắc Long hung hăng đụng vào người Sắc Dục Thiên, Sắc Dục Thiên lật tay dùng Định Hải Châu đi chống đỡi, mới khó khăn lắm ngăn trở được.
- Làm sao có thể, làm sao có thể!
Sắc Dục Thiên sợ hãi kêu lên.
- Ngươi không biết, khắc tinh của Nghiệt Long Đao chính là Phược Long Tác à, Phược Long Tác có thể chặt đứt liên hệ của ngươi đối với Nghiệt Long Đao, có thể dẫn dắt Nghiệt Long Đao đảo ngược công kích ngươi, không sai, không có ngươi thôi động, Nghiệt Long Đao không cách nào dẫn động lôi đình, nhưng lần này, không cần lôi đình, như vậy là đủ rồi!
Long Huyết dữ tợn nói.
- Ngao!
- Ẩm ầm!
Hắc Long hung mãnh đánh thẳng vào Sắc Dục Thiên.
Sắc Dục Thiên bị Long Huyết, Hắc Long song trọng giáp công, lập tức không chịu nổi gánh nặng phun ra một ngụm máu tươi.
- Phốc!
- Chu Lâm, ngươi đang làm gì? Ngươi, cái tên súc sinh này, ta đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi lại phản bội ta?
Sắc Dục Thiên dữ tợn quát.
Chu Lâm đang thao túng Phược Long Tác ở đầu Hắc Long trở nên khó coi, trong lúc nhất thời không dám nói lời nào.
- Hừ, Sắc Dục Thiên, Chu Lâm là đồ đệ của ta! Hắn là chính đạo, ngươi là ma đạo, chính ma bất lưỡng lập, Chu Lâm đối phó ngươi, có gì sai chứ? Hôm nay là tử kỳ của ngươi!
Trên bầu trời truyền đến tiếng quát lạnh của Phương Sân.
- Ta là ma đạo? Ngươi là chính đạo? Ha ha ha ha, Chu Lâm, lần này tiến đánh Độ Huyết Tự, ta còn lo lắng cho an nguy của ngươi, để ngươi ở lại Liên Hoa Huyết Quật, chính là không muốn ngươi rơi vào bất trắc, ta còn nói tại sao ngươi la hét đòi đi theo, ngươi không phải muốn giúp ta, mà là muốn ở phía sau ta đâm ta một đao? Tốt, tốt, tốt, nếu hôm nay ta không chết, ta nhất định quân pháp bất vị thân, để ngươi chết không yên lành!
Sắc Dục Thiên quát.
- Sư tôn cho ta Phược Long Tác chỉ vì hôm nay thôi! Xin lỗi thúc tổ! Chính ma bất lưỡng lập!
Chu Lâm cúi đầu nói.
Thời điểm nói chuyện, Chu Lâm tiếp tục thôi động Phược Long Tác, điểu khiển Hắc Long tiếp tục va chạm với Sắc Dục Thiên.
- Rống! Đại Uy Thiên Long!
Sắc Dục Thiên gầm rú.
- Ngao! Hắc Long giống như đang vùng vẫy Phược Long Tác.
- Không có tác dụng gì đâu, Phược Long Tác chuyên khắc Nghiệt Long Đao, Sắc Dục Thiên, hôm nay không ai cứu nổi ngươi đâu!
Long Huyết cười to nói.
Trong lúc nói chuyện, Long Huyết lấy tay đánh một quyền vào bụng Sắc Dục Thiên.
- Oanh] Một tiếng động thật lớn vang lên, bỗng nhiên phần bụng Sắc Dục Thiên nổ tung ra một cái động lớn, máu tươi văng khắp nơi.
- Phốc!
Sắc Dục Thiên phun ra một ngụm máu tươi, con mắt trợn cực lớn, không thể tin nhìn lỗ thủng lớn trên bụng.
Kết thúc sao? Trận chiến hôm nay là hoàn toàn xong đời?
- Ha ha ha ha, ta thế mà thua ở trong tay cháu trai ta tin tưởng nhất, ta không cam tâm, ta không cam tâm! Phốc!
Sắc Dục Thiên bi phẫn phun một ngụm máu tươi.
- Ngao!
Hắc Long giống như cảm nhận được sự bi phẫn của Sắc Dục Thiên, hung mãnh giãy dụa.
- Á, hình như Phược Long Tác không trói buộc được Hắc Long!
Không!
Chu Lâm sợ hãi kêu lên.
- Đừng nóng vội, Sắc Dục Thiên đã thua, không sao!
Long Huyết lạnh lùng nói.
- Oanh!
Long Huyết tiếp tục đánh ra một quyền, ầm vang đánh xuyên lông ngực Sắc Dục Thiên.
- Phốc!
Sắc Dục Thiên máu me khắp người, cực kỳ thảm thiết.
- Ngao! Hắc Long liều mạng giãy dụa như muốn hộ chủ, dưới lực trùng kích mạnh mẽ, bên trên Phược Long Tác xuất hiện từng vết nứt.
- Không, Phược Long Tác sắp vỡ nát rồi, sắp vỡ nát rồi!
Chu Lâm hoảng sợ kêu lên.
- Không có việc gì, ta khiến Sắc Dục Thiên không tỉnh lại là được, nếu không phải vì thân thể này của ngươi, làm sao ta lưu ngươi đến bây giờ? Kém cỏi!
Long Huyết kêu to một tiếng.
Chỉ thấy, ngón tay Long Huyết lập tức dài ra, toát ra một cỗ hồng quang, giống như một thanh kiếm sắc, sắp cắm vào mi tâm Sắc Dục Thiên.
Trong chớp nhoáng này, Sắc Dục Thiên hư nhược lộ ra một cỗ tuyệt vọng, lồng ngực, phần bụng bị đánh xuyên, trái có Hắc Long trùng kích, phải có một chưởng khác của Long Huyết áp chế, bản thân căn bản không có cách phản kháng, trơ mắt nhìn ngón tay như lợi kiếm cắm vào mi tâm sao?
- Không!
Sắc Dục Thiên tuyệt vọng hét thảm một tiếng.
- Ông!
Đột nhiên, một cỗ lam quang từ bên trong huyết hải theo huyết lãng tuôn ra, trong nháy mắt bao phủ toàn thân Long Huyết, chỉ thấy, Long Huyết vừa mới còn vô cùng dữ tợn, nắm chắc phần thắng đột nhiên ngừng lại, giống như bị cố định.
Ngón tay sắc bén như kiếm kia dừng lại trước mi tâm Sắc Dục Thiên, bất động.
- Cái này, cái này, cái này, làm sao?
Thân thể Long Huyết bị ngưng kết, không thể tưởng tượng nổi kêu lên.
- Tại sao Long Huyết bất động?
Tất cả mọi người bên trên Phi Lai Phong sợ hãi kêu lên.
~ Ào ào ào!
Bởi vì lúc trước Long Huyết thôi động, chật vật tách huyết hải ra, chậm rãi bộc lộ ra tất cả dưới đáy. Từ trên cao cũng có thể ẩn ẩn nhìn thấy hết thảy phía dưới.
Huyết hải tách ra, để lộ vô số được cứu người, giờ phút này theo Vương Khả cùng nhau nhìn lên trời.
Vương Khả không ngừng lấy ra linh thạch, dẫn vào bên trong Định Quang Kính.
Định Quang Kính nở rộ lam quang, phô thiên cái địa tuôn ra bốn phương tám hướng.
Phàm là nơi bị lam quang của Định Quang Kính chiếu đến, tất cả đều bất động, tất cả đều bị giam cầm. Sóng biển cũng bị cố định, Long Huyết cũng bị cố định, huyết hải hoàn toàn mờ mịt, bị một cỗ hào quang màu xanh lam bao phủ.
Ánh sáng màu lam trùng trùng điệp điệp, cuốn ra bốn phương tám hướng như nước biển.
Cố định rồi!
- Là Vương Khả, hắn giam cầm Long Huyết, giam cầm toàn bộ huyết hải?
- Là Vương Khả? Vừa nãy là Vương Khả diệt tất cả Huyết Thần Tử?
- Là Vương Khả, là hắn cứu tất cả mọi người, sư đệ, sư huynh, các ngươi còn sống?
- Là Vương Khả, hắn trấn áp Huyết Ma!
Vô số tiếng gọi vang lên trên Phi Lai Phong.
Trương Chính Đạo giương mắt nhìn Vương Khả đang dùng tiền không cần mạng, cái này, cái này là thiết công kẻ Vương Khả ta quen biết sao?