Vương Khả quát mắng.
Sắc Dục Thiên:
Phương Sân:
Chúng ta, chúng ta làm sai sao?
- Vương Khả, ngươi đánh rắm, ngươi muốn chết!
Long Cốt trừng mắt muốn đánh tới.
- Nhìn xem, hắn đến rồi, hắn muốn phá hủy vui sướng của các ngươi, hắn muốn mang đau khổ đến cho các ngươi! Hắn muốn kéo các ngươi vào địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh!
Vương Khả lập tức hô lên.
- Oanh!
Sắc Dục Thiên, Phương Sân đồng thời xuất thủ, ngăn chặn Long Cốt lại.
- Sắc Dục Thiên, Phương Sân, hai người các ngươi bị bệnh tâm thần à, Vương Khả nói mà các ngươi cũng tin? Cái gì mà kéo vào địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh, hắn chỉ là đang đánh rắm, hắn đang gạt các ngươi!
Long Cốt trừng mắt quát.
Mí mắt Phương Sân giật liên hồi, con mẹ nó, đương nhiên ta biết rõ Vương Khả nói chuyện có chút khoa trương, nhưng vấn đề là, Vương Khả tuyên bố tới giúp ta, cường giả các đại tiên môn trong Thập Vạn Đại Sơn đều đang nhìn đây, nếu như ta lại buông thả để ngươi giết Vương Khả, vậy không phải là buộc đệ tử các đại tiên môn phất tay áo rời đi sao?
Giờ phút này Sắc Dục Thiên cũng cuống lên, mặc dù rất muốn tiêu diệt Vương Khả, nhưng bây giờ ứng phó Long Huyết mới là vấn đề quan trọng, một khi Long Huyết thoát khỏi tù đày, tất cả những thứ bản thân làm đều hóa thành hư vô, sau này vẫn có thể đối phó Vương Khả, nhưng Long Huyết thì không được! Mẹ kiếp, Vương Khả, lời cho ngươi.
- Long Cốt, ta lừa bọn họ lúc nào? Tự ngươi nói đi, có phải lúc trước ngươi đánh thập bát đồng nhân, Thử Vương, Chu Lâm vào huyết hải hay không, bọn họ đều bị huyết hải nuốt chửng rồi!
Ngươi hại bọn họ, vừa rồi còn núp trong bóng tối, chuẩn bị ám sát Sắc Dục Thiên và Phương Sân, ngươi còn mặt mũi bảo bọn hắn giúp ngươi sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Phương Sân, Sắc Dục Thiên cùng hung tợn nhìn về phía Long Cốt.
Sắc mặt Long Cốt trở nên khó coi:
- Ta không có! Vương Khả nói năng bậy bạ!
Vương Khả, không phải ngươi biết vu oan sao? Vậy ta cứ chối đấy, hừ, ta chết cũng không thừa nhận, ngươi có thể làm gì được ta?
- Thúc tổ! Một tiếng hét lớn từ đằng xa truyền đến.
Chỉ thấy, Chu Lâm từ đằng xa bay tới.
- Chu Lâm?
Sắc Dục Thiên trợn mắt kinh ngạc nói.
Mọi người nhìn về phía Vương Khả, không phải ngươi nói Chu Lâm bị huyết hải thôn phệ sao? Tại sao lại cùng Chu Lâm bay đến?
- Tiểu Chu, ngươi không bị huyết hải thôn phệ à? Không phải ta nhìn thấy toàn bộ thập bát đồng nhân bị Long Cốt đánh vào huyết hải sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Vương Khả? Tại sao ngươi lại ở nơi này?
Chu Lâm sợ hãi la lên.
Trước đó Long Cốt đại chiến thập bát đồng nhân, tự nhiên Chu Lâm không có đi lên, mà quay đầu bỏ chạy. Có lẽ bởi vì sợ Long Cốt truy sát, nên Chu Lâm chạy rất xa, trốn một đoạn thời gian mới chạy tới nơi này. Nhưng vừa đến đã thấy Vương Khả ở chỗ này, con mẹ nó, tại sao chỗ nào cũng có tên tai họa Vương Khả này vậy!
- Chu Lâm, ngươi đừng để ý vì sao ta ở nơi này, hiện tại, Sắc Dục Thiên, Phương Sân muốn biết chân tướng, có phải thập bát đồng nhân, Thử Vương bị Long Cốt đánh vào huyết hải hay không!
Ngươi không nên nói dối, Sắc Dục Thiên, Phương Sân đều đang nhìn đấy! Đừng nói dối nữa, trở về không có ai che chở ngươi đâu, đến lúc đó Long Cốt sẽ làm thịt ngươi!
Vương Khả kêu lên.
Quả nhiên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Lâm, khiến vẻ mặt Chu Lâm lập tức cứng đờ.
~ Mau nói đi!
Sắc Dục Thiên trầm giọng nói.
Chu Lâm nhìn về phía Phương Sân cách đó không xa, Phương Sân cũng trợn mắt nói:
- Mau nói!
Chu Lâm sững sờ, chuyện này là thế nào? Tại sao các ngươi lại hợp tác rồi? Long Cốt ở một bên hung tợn trừng mắt nhìn bản thân, giống như không cho phép ta nói lung tung vậy.
- Đúng, chính là ở địa cung đằng kia, thập bát đồng nhân bị Long Cốt đánh vào huyết trì, còn Thử Vương là không cẩn thận ngã vào huyết trì, nếu không phải ta chạy nhanh, cũng bị Long Cốt đánh vào huyết trì!
Chu Lâm không dám nói láo, bẩm báo chi tiết.
- Nhìn xem, ta có nói láo hay không? Chu Lâm cũng giúp ta làm chứng, các ngươi không tin ta, cũng phải tin tưởng Chu Lâm chứ!
Long Cốt chính là người Long Huyết sắp xếp để giết các ngươi!
Hắn chuẩn bị ở thời điểm các ngươi lưỡng bại câu thương, lấy mạng bọn ngươi! Ta không những mang đến khoái hoạt cho các ngươi, ta còn tới cứu mạng các ngươi! Ta càng muốn giúp các ngươi trấn áp Long Huyết! Hai vị, là địch hay bạn, chẳng lẽ lấy trí tuệ siêu phàm của các ngươi, còn không nhìn ra hay sao? Vừa rồi Long Cốt vẫn có mặt mũi chối bỏ, các ngươi nhìn rõ chưa? Miệng hắn toàn lời nói dối, nào giống ta, vẻ mặt chân thành! Ta đều là vì các ngươi!
Vương Khả trợn mắt nói.
Sắc Dục Thiên, Phương Sân lập tức lộ vẻ dữ tợn nhìn về phía Long Cốt.
Sắc mặt Long Cốt cứng đờ nhìn về phía Vương Khả, ngươi chân thành? Chân thành cái rắm!
- Vương Khả, ta giết ngươi!
Long Cốt không thể nhịn được nữa, giận dữ hét lên.
- Nhìn đi, hắn thẹn quá thành giận, còn chưa động thủ sao!
Vương Khả kêu lên.
- Long Cốt, ngươi tự tìm cái chết! Đại Uy Thiên Long!
Sắc Dục Thiên quát.
- Phật quang phổ chiếu!
Phương Sân hét lớn một tiếng.
- Oanh!
Ba đại Nguyên Thần cảnh va chạm, lần thứ hai bắn ra đám mây hình nấm to lớn.
Giờ khắc này, Vương Khả cũng thở dài một hơi, rốt cục an toàn!
Trương Chính Đạo ở một bên trợn mắt nhìn Vương Khả, mẹ kiếp, ngươi thực là biết thổi! Vừa rồi ba người này còn muốn cùng nhau làm thịt ngươi, bây giờ bị ngươi lừa một trận, thế mà tự giết lẫn nhau? Khoác lác cũng có thể lâm trận đối địch sao?
Sắc Dục Thiên, Phương Sân, Long Cốt đại chiến lên!
Đại Uy Thiên Long lộ ra thần uy, đặc biệt là Nghiệt Long Đao biến thành hắc long, đánh cho Long Cốt không ngừng thổ huyết.
- Vương Khả nói cái gì, Sắc Dục Thiên ngươi tin cái đó sao? Hắn là tên lừa gạt!
Long Cốt bị đánh bay thổ huyết.
Phương Sân phất tay, từng đạo phật quang phổ chiếu, thậm chí còn có thể dẫn động Vạn Tự Kim Phù trên Phi Lai Phong phóng tới từng đạo kim quang, đánh cho toàn thân Long Cốt chảy ra vô số lỗ máu.
- Phương Sân, ngươi đã quên chuyện ta và ngươi bị Vương Khả hại trên Thần Long đảo rồi sao? Vương Khả đang ở trước mặt ngươi, ngươi tiêu diệt hắn đi!
Long Cốt thổ huyết buồn bực gào thét.