Bất Diệt Thần Vương

Chương 1006: Ta mang đến khoái hoạt cho các ngươi




Ba đại Nguyên Thần cảnh giống như vừa đề phòng lẫn nhau, vừa xác định mục tiêu, xử lý Vương Khả trước.

- Ta tới giúp các ngươi? Các ngươi không tin? Phương Sân đại sư, có phải ngươi mắc chứng dễ quên hay không, không phải ngươi mời ta đến giúp ngươi à?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Phương Sân mời?

Long Cốt, Sắc Dục Thiên nhìn về phía Phương Sân.

- Ta mời ngươi lúc nào?

Phương Sân trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.

- Haiz, ngươi coi tất cả mọi người đều là người mù à, có đệ tử môn phái nào đến Độ Huyết Tự ngươi không biết? Đoạn thời gian trước, là ngươi tự mình đi đến cao ốc Thần Vương của ta, mượn ta Định Hải Châu, tới giúp ngươi trấn áp Long Huyết? Chẳng lẽ, còn có người giả mạo ngươi hay sao?

Vương Khả trợn mắt quát mắng.

- Ngươi, không phải lúc đó ngươi từ chối sao?

Phương Sân trợn mắt nói.

- Ta từ chối lúc nào? Lúc ấy ta giúp ngươi tiến cử Mạc Tam Sơn mạnh nhất Thiên Lang Tông đến đây, hắn đã tới chưa? Vừa rồi ta tìm người hỏi, nhưng hắn không có tới! Chính đạo tiên môn Thập Vạn Đại Sơn đồng khí liên chi, cuối cùng ta không thể nuốt lời, Mạc Tam Sơn không tới, ta chỉ có thể tự mình đến đây! Độ Huyết Tự ngươi có đại nạn, ta mạo hiểm tính mạng tới giúp các ngươi, ngươi còn nghi vấn ta? Ta là tới giúp ngươi trấn áp Long Huyết!

Ngươi còn muốn động thủ với ta, về sau, còn ai giúp Độ Huyết Tự ngươi nữa? Độ Huyết Tự cũng là một đám bạch nhãn lang sao?

Vương Khả trợn mắt quát mắng.

Sắc mặt Phương Sân mãnh liệt biến ảo, mẹ ngươi chứ, ngươi là tới giúp ta sao? Tại sao ta làm thế nào cũng không tin được?

- Phương Sân trụ trì, Vương Khả huynh đệ liều chết tới giúp Độ Huyết Tự ngươi vượt qua cửa ải khó khăn, ngươi lại đãi khách như vậy sao?

Một tên đệ tử tiên môn ở trong Phi Lai Phong phía xa nói ra.

- Không sai, Vương Khả nghĩa bạc vân thiên, không để ý sinh tử đến đây hỗ trợ, chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng Sắc Dục Thiên, Long Cốt ứng phó Vương Khả sao?

- Nếu Độ Huyết Tự đãi khách như vậy, vậy còn mời chúng ta tới làm gì?

- Vương huynh đệ vì chính đạo làm bao nhiêu sự tình, bây giờ đến đây, ngươi còn nhằm vào hắn là có ý gì!

- Phương Sân trụ trì, nếu ngươi có tâm tổn thương đồng minh chính đạo chúng ta như vậy, vậy chúng ta cũng không quản chuyện Độ Huyết Tự ngươi nữa, chúng ta theo Vương huynh đệ rời đi!

- Vương Khả hiểu rõ đại nghĩa, chẳng lẽ Độ Huyết Tự muốn làm chuyện không biết liêm sỉ?

Cường giả các môn phái trên Phi Lai Phong đều nhìn chằm chằm vào nơi này, nguyên một đám kêu bất bình cho Vương Khả, tất cả đều vì chuyện Vương Khả làm những năm này, đã khiến đệ tử các đại tiên môn kính nể, không nói cứu bao nhiêu đệ tử chính đạo, gần đây siêu thị Thần Vương, cũng giúp các môn phái chuộc về những sư huynh đệ bị cầm tù, tất cả mọi người đều có ấn tượng cực tốt đối với Vương Khả.

Lúc này ngươi lại đi ngược với quần chúng? Cùng tà ma Long Cốt, tà ma Sắc Dục Thiên đối phó Vương Khả? Đây không phải là mất đi đạo nghĩa, muốn xa lánh chúng bạn sao?

Phương Sân nghe cường giả các đại tiên môn ở nơi xa quở trách, gương mặt co rúm lại. Con mẹ nó, tại sao lại có nhiều người nói chuyện giúp Vương Khả ngươi như vậy?

- Được rồi, Vương Khả, ta tạm thời tin ngươi!

Phương Sân buồn bực trợn mắt nói.

Giờ khắc này, Phương Sân rất muốn cùng Sắc Dục Thiên, Long Cốt tiêu diệt Vương Khả, thế nhưng hiện tại bản thân vừa động thủ, sẽ triệt để mang tiếng xấu ở Thập Vạn Đại Sơn. Con mẹ nó, tại sao lại tức người như vậy chứ?

- Còn có ngươi nữa, Sắc Dục Thiên! Ta giúp Phương Sân, không phải là đang giúp ngươi à? Ta mang theo Định Hải Châu đến trấn áp Long Huyết, Long Huyết sắp thoát khỏi tù đày rồi, hắn còn nuốt chửng thuộc hạ của ngươi, hơn nữa càng ngày càng ngang ngược, nếu như ta không ra tay, một khi Long Huyết thoát khỏi tù đày, ngươi còn ở đây đánh cái rắm, ngươi sẽ phải cuốn gói chạy trốn! Chỉ có ta trấn áp Long Huyết, ngươi và Phương Sân đánh nhau mới có ý nghĩa? Bằng không, ngươi ở nơi này làm gì?

Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Sắc Dục Thiên.

Sắc Dục Thiên cũng trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, con mẹ nó ta phải hỗ trợ ngươi sao?

- Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Ta nói sai chỗ nào à? Không có ta đến trấn áp Long Huyết, Long Huyết thoát khỏi tù đày, có phải ngươi sẽ thất bại trong gang tấc hay không? Có phải ngươi mất tất cả hay không? Có phải ngươi sẽ phải xui xẻo hay không? Ta giúp Phương Sân trấn áp Long Huyết, chính là giúp ngươi! Không phải ngươi và Phương Sân có cùng một mục tiêu, đó là không muốn Long Huyết thoát khỏi tù đày sao? Có phải ta đang đến giúp ngươi hay không? Ngươi mà tiếp tục quấy rối nữa là gà bay trứng vỡ đấy!

Vương Khả kêu lên.

Mặt Sắc Dục Thiên đen lại:

- Ngươi mới gà bay trứng vỡ, dựa vào ngươi, ngươi mà cũng có thể trấn áp Long Huyết sao?

- Ta có sáu viên Định Hải Châu, ngươi xem một chút, Độ Huyết Tự dùng hai viên Định Hải Châu đã ngăn chặn được một đống thuộc hạ của ngươi, ta có sáu viên, trấn áp Long Huyết còn không phải như chơi đùa sao? Ngươi không tin ta, ngươi cũng phải tin tưởng Định Hải Châu chứ!

Vương Khả quở trách nói.

Sắc Dục Thiên:

VÌ sao, vì sao ngươi nói lại có đạo lý như vậy chứ?

- Ngươi xem, chỉ có ta hỗ trợ trấn áp Long Huyết, ngươi và Phương Sân mới có thể vui sướng đánh nhau! Không có ta, các ngươi chỉ có thể nôn nóng đánh nhau! Tâm thái khác hẳn! Ta tới giúp các ngươi, các ngươi còn hoài nghi ta sao? Ta đến là vì mang vui sướng cho các ngươi! Ngươi có thể thanh tỉnh một chút được không!

Vương Khả kêu lên.

Sắc Dục Thiên:

Phương Sân:

Chúng ta có phải cám ơn ngươi hay không, thời điểm chúng ta đánh nhau đến ngươi chết ta sống, còn cần ngươi mang vui sướng đến cho chúng ta à!

- Các ngươi nhìn rõ chưa? Ta là tới trấn áp Long Huyết, ta là vì mang vui sướng đến cho các ngươi! Mà Long Cốt lại hoàn toàn ngược lại, hắn là do Long Huyết mời tới, là bạn tốt của Long Huyết, rất rõ ràng, hắn đến giúp Long Huyết, mang đau khổ đến cho các ngươi! Tại sao các ngươi lại hồ đồ như vậy? Giúp đỡ người mang đau khổ đến cho các ngươi, ứng phó người để cho các ngươi vui sướng, có phải các ngươi có bệnh hay không?