Bất Diệt Thần Vương

Chương 1005: Cái này không phù hợp logic




- Mau nhìn, hắn động thủ, hắn động thủ!

Vương Khả sợ hãi la lên.

- Hừi Sắc Dục Thiên, Phương Sân hừ lạnh một tiếng.

Sắc Dục Thiên, Phương Sân gần như cùng lúc đánh ra một chưởng. Mà Long Cốt bởi vì cách Vương Khả quá xa, lại cách Sắc Dục Thiên, Phương Sân đang bay đến gần hơn, nên lập tức nghênh đón hai mặt giáp công.

- Oanhl Ba đại Nguyên Thần cảnh va chạm, một đám mây hình nấm to lớn bay lên trời, bão cát cuồn cuộn càn quét bốn phương tám hướng.

Vương Khả đứng vững trên tảng đá lớn, nhìn về phía trung tâm đụng nhau, vẻ mặt lộ ra cổ quái:

- Con mẹ nó, Nguyên Thần cảnh va chạm thật là khủng bố! Còn may có Long Cốt giúp ta, Long Cốt thực sự là người tốt mà!

Đáng tiếc, sóng xung kích tạo thành bão cát quá mức kịch liệt, nên không ai nghe thấy Vương Khả nói.

Vụ nổ lớn qua đi, Long Cốt bị đánh bay ra ngoài.

- Phốc!

Long Cốt phun ra một ngụm máu tươi, trừng mắt nhìn về phía hai người.

- Sắc Dục Thiên, Phương Sân? Không phải hai người các ngươi đánh ngươi chết ta sống sao? Hai người các ngươi bị bệnh tâm thần hay sao, hợp tác đánh ta làm gì? Vương Khả nói mà các ngươi cũng tin tưởng ư? Phốc!

Long Cốt nôn ra máu mắng.

- Muốn ở thời điểm chúng ta lưỡng bại câu thương giết chúng ta sao? Long Cốt, hiện tại ta giết ngươi trước!

Phương Sân lạnh lùng nói.

- Tất cả mọi người bao vây xung quanh cho ta, đừng để Long Cốt chạy!

Sắc Dục Thiên rống to một tiếng.

- Vâng!

Tất cả Huyết Ma Nguyên Anh cảnh lập tức vây thành một vòng tròn.

- Nghiệt Long Đao, đến!

Sắc Dục Thiên hét to một tiếng.

- Ngao!

Hắc long rít lên một tiếng, thân hình lập tức uốn éo, hóa thành một đạo hắc quang, trong nháy mắt từ thoát khỏi Vạn Tự Kim Phù, bay đến gần Sắc Dục Thiên, vờn quanh người hắn, mang theo một cỗ khí tức ngập trời ép về phía Long Cốt.

- Hai người các ngươi bị tâm thần à, các ngươi không đánh nhau, đánh ta làm gì? Ai nói ta muốn giết các ngươi! Vương Khả nói láo đó.

Long Cốt quát.

- Vương Khả nói láo sao? Ngươi vẫn không thừa nhận? Ngươi không muốn ám sát chúng ta, vậy trốn ở chỗ tối quan sát chúng ta làm gì?

Sắc Dục Thiên lạnh lùng nói.

- Ta thừa nhận cái gì? Long Huyết mời ta đến đây xem lễ, xem hắn rời núi, chỉ xin ta giúp hắn bắt lão đầu Bất Giới Hòa Thượng đến mà thôi, ta không có ý định tham gia cuộc chiến của các ngươi, ai nói ta muốn giết các ngươi!

Long Cốt buồn bực quát.

- Nói dối! Hắn đang nói dối! Không nên tin hắn!

Vương Khả ở phía xa kêu la.

Long Cốt:

Con mẹ nó, Vương Khả e sợ thiên hạ không loạn sao?

- Long Cốt ta có thể thề, ta trốn ở chỗ này, không phải để đánh lén các ngươi, mẹ nó, ta cũng là Nguyên Thần cảnh, nếu ta thật sự đánh lén các ngươi, cần phải thề thốt phủ nhận sao? Ta không cần thể diện à!

Long Cốt quát.

- Thế nhưng..., Vương Khả nói!

Phương Sân cau mày nói.

Phương Sân cũng phát hiện giống như có chút không đúng.

- Vương Khả nói, các ngươi cũng tin tưởng sao? Các ngươi chưa từng bị hắn lừa qua à?

Long Cốt trợn mắt nói.

Sắc Dục Thiên, Phương Sân đều sầm mặt lại.

Vương Khả sững sờ, ba người các ngươi không tiếp tục đánh nhau sao? Ta đã lấy hạt dưa ra rồi, tại sao bỗng nhiên các ngươi lại cùng nhìn ta?

- Sắc Dục Thiên, Phương Sân, các ngươi cảm thấy ta sẽ vô duyên vô cớ đập mũi các ngươi à? Nếu không phải Long Cốt muốn đánh lén các ngươi, ta đắc tội hai người các ngươi như thế có đáng không? Ta ngồi ở kia xem các ngươi quyết đấu sinh tử không tốt hơn à? Tội gì ta phải làm vậy! Ta làm các ngươi tức giận, cũng muốn thông báo cho các ngươi, là muốn tốt cho các ngươi!

Chính các ngươi nghĩ xem, nếu không phải Long Cốt muốn ám sát các ngươi, tại sao ta lại phải lội vào vũng nước đục này?

Chuyện này không phù hợp logic!

Vương Khả trừng mắt kiên trì nói.

Sắc Dục Thiên, Phương Sân nhíu lông mày nghi hoặc, lúc đầu hai người và Vương Khả có thù, tự nhiên không quá tin tưởng Vương Khả nói, bằng không cũng sẽ không ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã hoài nghi nhìn về phía Vương Khả, nhưng đúng như Vương Khả nói, nếu không phải vì đến vạch trần Long Cốt, Vương Khả hắn bị bệnh thần kinh hay sao mà đập mũi chúng ta, chuyện này không phù hợp logic!

- Vương Khả, ta giết ngươi trước tiên!

Long Cốt bay lên trời, muốn đánh về phía Vương Khả.

- Mau nhìn, hắn muốn giết người diệt khẩu, ta nói đều là thật! Ta không lừa các ngươi!

Vương Khả kêu lên.

Long Cốt ở giữa không trung, sắc mặt cứng đờ, ai giết người diệt khẩu? Ta vốn muốn giết ngươi thì có quan hệ gì đến chuyện này?

Thế nhưng hai tên Sắc Dục Thiên, Phương Sân bị bệnh tâm thần các ngươi, ngăn cản ta làm gì?

- Oanh!

Phương Sân, Sắc Dục Thiên gần như đồng thời xuất thủ, trong nháy mắt vồ giết về phía Long Cốt, Long Cốt bị trúng trọng kích bay ngược ra ngoài lần thứ hai.

- Phốc!

Long Cốt phun ra một ngụm máu tươi, mới đứng vững thân hình.

- Các ngươi nghe Vương Khả nói năng bậy bạ? Vương Khả chính là một tên đại lừa gạt, các ngươi quên rồi sao? Các ngươi chưa từng bị Vương Khả lừa qua à? Không phải các ngươi đều có thù với Vương Khả sao? Ngăn đón ta làm gì, trước hết giết Vương Khả đã!

Long Cốt quát lên với hai người.

Sắc Dục Thiên và Phương Sân nhíu chặt lông mày, đúng vậy, hiện tại giết chết tên vương bát đản Vương Khả này, không phải rất tốt sao? Ta cứu hắn làm gì? Vương Khả và Long Cốt đều không phải là đồ tốt, nên giết chết cùng một chỗ mới đúng!

- Hừ, Long Cốt, ngươi không biết vì sao ư, ta nói cho ngươi biết vì sao, bởi vì hôm nay Vương Khả ta đến là để giúp đỡ! Một lát nữa bọn họ sẽ phải cảm kích ta!

Vương Khả trợn mắt nói.

Long Cốt, Phương Sân, Sắc Dục Thiên đều trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, ngươi tới giúp đỡ? Ngươi là tên tai họa, lần nào đến không phải là hại chúng ta? Còn có mặt mũi nói đến hỗ trợ ư?

Sau khi ba đại Nguyên Thần cảnh Sắc Dục Thiên, Phương Sân, Long Cốt đánh nhau vì Vương Khả một trận, liền tỉnh táo lại! Mặc kệ chúng ta có bao nhiêu thù, thù hận lại lớn như thế nào, cũng không hơn được mối thù giữa chúng ta và Vương Khả, chẳng lẽ không nên xử lý tên vương bát đản Vương Khả này trước sao?