- Cái Đại La Kim Bát này bị bệnh tâm thần à, chúng ta chỉ không cẩn thận làm rơi nó, nó lại kích động, đi đập mũi người ta làm gì?
Trương Chính Đạo kinh hãi nói.
- Oanh!
Theo Sắc Dục Thiên, Phương Sân đối chưởng tách nhau ra, chiến đấu giữa hai phe cũng giống như ngừng lại.
Một đám Huyết Ma Nguyên Anh cảnh mạnh mẽ phá tan trùng kích giống như sóng biển của Định Hải Châu, bay đến sau lưng Sắc Dục Thiên, mười hai vị hòa thượng Nguyên Anh cảnh cũng lập tức thu hồi hai viên Định Hải Châu, song phương giằng co.
Chỉ có Vạn Tự Kim Phù là vẫn đang giữ chặt hắc long.
- Vương Khả? Tại sao ngươi ở nơi này? Các ngươi muốn chết à!
Sắc Dục Thiên che mũi gầm to.
- Vương Khả? Không phải ngươi không chịu đến Độ Huyết Tự giúp một tay sao? Ngươi đập lỗ mũi ta làm gì?
Phương Sân cũng trợn mắt tức giận nói.
Hai người đang đánh lộn, vốn đã rất bực mình, tự nhiên còn bị Vương Khả đập cho chảy máu mũi, cái này ai chịu nổi? Trong lúc nhất thời, dường như hai người muốn muốn phát tiết toàn bộ lửa giận lên người Vương Khả vậy.
- Híc, ta nói vừa rồi ta và Trương Chính Đạo không cẩn thận làm rơi Đại La Kim Bát, bản thân Đại La Kim Bát tự đi đập các ngươi, các ngươi có tin không?
Vương Khả lộ vẻ lúng túng nói.
Trương Chính Đạo ở một bên liều mạng gật đầu, đùng là như vậy, chúng ta không cẩn thận làm đổ cái bát đựng hạt dưa mà thôi, là thật - Ha ha ha ha, ngươi đang sỉ nhục trí thông minh của ta! Vương Khả, ngươi tự tìm đường chết!
Sắc Dục Thiên dữ tợn nói.
- Vương Khả, ngươi có thể đừng dùng cái cớ vớ vẩn như vậy được không?
Phương Sân lạnh lùng nói.
Hai người xoa tay, giống như muốn động thủ với Vương Khả.
Sắc mặt Vương Khả trở nên cứng đờ, Trương Chính Đạo ở một bên càng lộ vẻ sốt ruột:
- Vương Khả nói là sự thật! Là thật!
- Bắt lại Vương Khả và Trương Chính Đạo lại cho ta! Không quan tâm sống chết!
Sắc Dục Thiên quát.
- Vâng!
Một đám Huyết Ma Nguyên Anh cảnh dữ tợn muốn đánh tới.
Trương Chính Đạo trợn mắt, quay đầu muốn chạy, mẹ kiếp, chúng ta chỉ làm đổ một cái bát đựng hạt dưa mà thôi, các ngươi cần phải như vậy sao?
- Chờ một chút, lời ta nói là thật, lần này ta nói thật! Chúng ta đến mật báo!
Vương Khả lập tức quát.
- Mật báo?
Phương Sân sững sờ.
Sắc Dục Thiên vung tay lên, mặt mũi tràn đầy sát khí nhìn về phía Vương Khả.
Trương Chính Đạo quay đầu nhìn về phía Vương Khả, mật báo?
Mật báo cái gì? Sao ta không biết vậy?
Trương Chính Đạo không biết, bản thân Vương Khả cũng không biết, hắn chỉ tùy tiện nói mà thôi! Mẹ nó, vì sao ta nói nói thật các ngươi lại không tin, ta nói dối, các ngươi lại tin tưởng chứ?
- Thập bát đồng nhân, Thử Vương, Chu Lâm, bảo ta tới mật báo!
Nói các ngươi chạy mau! Vương Khả lo lắng nói.
- Chạy mau?
Sắc Dục Thiên lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.
- Tại sao phải chạy mau?
Phương Sân trợn mắt nói.
Vì sao? Ta nào biết được vì sao! Giờ phút này Vương Khả cũng lộ vẻ sốt ruột, nhưng mà đã lỡ nói ra rồi, còn có thể làm sao?
- Vương Khả, ngươi đang gạt chúng ta? Làm sao thập bát đồng nhân, Thử Vương, Chu Lâm có thể ở cùng một chỗ? Làm sao có thể để ngươi tới mật báo? Hừ, ngươi đang tự tìm cái chết! Giết cho ta!
Sắc Dục Thiên lạnh giọng nói.
- Là thật, tất cả bọn họ đã bị huyết hải thôn phệ, bị Long Huyết thôn phệ!
Vương Khả kêu lên.
- Cái gì?
Sắc Dục Thiên sầm mặt lại.
- Ngươi nói cái gì? Thập bát đồng nhân bị huyết hải của Long Huyết thôn phệ?
Phương Sân cũng trợn mắt nói.
- Không sai, trước khi bọn họ bị thôn phệ đã nói cho ta biết, nói có người muốn ở thời điểm các ngươi lưỡng bại câu thương, đánh lén các ngươi, để các ngươi chết không có chỗ chôn!
Vương Khả hô hào.
Sắc Dục Thiên, Phương Sân che mũi, trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Vương Khả, ngươi muốn gạt chúng ta sao? Làm sao thập bát đồng nhân, Thử Vương, Chu Lâm biết tin tức này? Còn để ngươi tới báo tin?
Phương Sân lạnh lùng nói.
- Là thật, đúng rồi, là Long Cốt, Long Huyết sắp xếp Long Cốt đến đánh lén các ngươi, muốn ở thời điểm các ngươi lưỡng bại câu thương, một đòn giết chết các ngươi, ta không lừa các ngươi!
Vương Khả lập tức kêu lên.
Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ở thời khắc này nguy nan, đương nhiên phải tùy tiện tìm người vu oan rồi! Dù sao cũng đã sớm đắc tội Long Cốt, thêm lần này cũng không sao.
- Ngươi nói Long Cốt muốn đánh lén chúng ta?
Sắc Dục Thiên híp mắt nói.
- Vương Khả, ngươi cho rằng, ngươi làm như này là có thể gạt ta!
Phương Sân trợn mắt nói.
Hai đại Nguyên Thần cảnh đều hung tợn nhìn về phía Vương Khả. Trương Chính Đạo ở bên cạnh trợn mắt nhìn Vương Khả, loại vu oan cấp bậc này, ngay cả ta cũng không tin, ngươi còn muốn lừa gạt hai người bọn họ? Vương Khả, ngươi lấy cớ này không được rồi!
Đúng lúc Phương Sân, Sắc Dục Thiên lộ vẻ dữ tợn, muốn tiếp tục nhào tới giết Vương Khả.
- Vương Khả, ta giết ngươi!
Tiếng gầm giận dữ từ đằng xa truyền đến.
Chỉ thấy, Long Cốt xông lên trời, lao về phía Vương Khả.
Long Cốt được Long Huyết mời đến đây, một mực ẩn nấp ở chỗ tối, lúc đầu nhìn thấy đại chiến, Long Cốt cũng không có ý định nhúng tay, nhưng tại sao bỗng nhiên toát ra một cái Đại La Kim Bát làm xáo trộn song phương đại chiến?
Quan trọng hơn chính là, tại sao Vương Khả lại mọc ra?
Thời điểm Long Cốt đang nghi hoặc, lại thấy Vương Khả vu oan mình.
Con mẹ nó, dám ở trước mặt ta vu oan ta, Vương Khả, ngươi còn mặt mũi hay không vậy?
Lúc đầu Long Cốt còn cố kỵ Phương Sân, Sắc Dục Thiên, nhưng bây giờ thì cố kỵ cái rắm, Long Cốt bị Vương Khả vu oan, hận không thể lập tức xé nát miệng Vương Khả, nên trước tiên muốn lấy mạng của hắn. Đồ chán sống!
Bỗng nhiên Long Cốt xuất hiện, lập tức kinh hãi tất cả mọi người ở hiện trường.
- Vương Khả? Ngươi không nói láo?
Sắc Dục Thiên kinh ngạc nói.
- Long Cốt thật sự mai phục ở một bên? Hắn thật sự muốn ám sát chúng ta?
Phương Sân cũng trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo nhìn về phía Vương Khả:
- Ngươi, làm sao ngươi biết?
Vương Khả cũng lộ vẻ choáng váng, ta biết cái đếch gì, ta chỉ giội nước bẩn như bình thường mà thôi, Long Cốt ngươi có cần phối hợp như vậy hay không? Nói ngươi, ngươi liền đến?