Hắn còn không biết làm gì, chỉ có thể như con ruồi bọ không đầu, chuyển động tìm kiếm xung quanh. Hắn mơ hồ cảm thấy hắn muốn tìm khẳng định là ở Thất Trọng Thiên, khẳng định ở ngay trong Hỗn Nguyên Giới, chỉ là hắn không có tìm được thôi.
Thời gian từ từ trôi qua, trong nháy mắt đã ba mươi năm.
Đại lục thứ nhất, Lục Ly đã tìm kiếm xong, hắn không tìm được vật mình muốn, nơi nguy hiểm hắn cũng không tiến vào.
Hiện tại hắn đi đại lục thứ hai, vẫn tiếp tục tìm kiếm. Ba mươi năm này, thật không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Trong pháp giới, hấp thu nhiều năng lượng kỳ dị như vậy, có đến trăm loại, thân thể hắn đã mạnh hơn vài lần. Lực vạn vật luyện hóa hai thành, hiện tại chỉ còn hơn một nửa lực vạn vật.
Sau ba tháng, Lục Ly đến hố sâu thật lớn. Hố sâu này rất lớn, ước chừng đến mấy vạn dặm. Lục Ly nhìn ra ngoài một hồi, hắn bay lên trời, từ trên cao đi xuống, nhìn khắp nơi. Nội tâm hắn đột nhiên ngẩn ra, bởi vì ngoại hình hố sâu này là một chưởng ấn thật lớn!
- Chẳng lẽ…
Trong đầu Lục Ly hiện lên một bức ảnh, đó là hình ảnh trong thư phòng Băng Hậu Cung. Một bàn tay thật lớn chưởng xuống, sau đó giới diện này kịch liệt chấn động, cuối cùng dẫn đến cả thế giới sụp đổ. Nơi này cũng có một chưởng ấn thật lớn, chẳng lẽ là như nhau?
Chẳng lẽ hình ảnh Băng Hậu Cung là ở nơi này? Chưởng ấn này do Hình Đế đánh ra? Giới diện bị hủy diệt kia là Hỗn Nguyên Giới?
Một bàn tay thật lớn phá vỡ mây đen, nện lên mặt đất, cả mặt đất kịch liệt chấn động, sau đó nghiêng trời lệch đất, giới diện sụp đổ, thế giới hủy diệt. Vô số võ giả kinh hãi đào tẩu, nhưng đều bị lực không gian khủng bố cắn nát, chết một đống.
Đây là hình ảnh Lục Ly nhìn thấy ở Băng Hậu Cung, bàn tay thật lớn kia phi thường giống bàn tay lớn nơi này. Chưởng cấp nơi này lớn ngàn dặm, sâu không thấy đáy, bốn phương tám hướng đều có vết nứt, chưởng ấn này rất có thể là nguyên nhân dẫn đến thế giới này sụp đổ.
- Không phải…
Lục Ly hồi tưởng lại, giới diện kia hình như không lớn như vậy? Hơn nữa Thất Trọng Thiên không có võ giả bình thường, năm đó, giới diện kia sụp đổ, có rất nhiều đại viên mãn chết đi.
- Cũng không đúng…
Hỗn Nguyên Giới này có rất nhiều thành trì, còn có rất nhiều bạch cốt, nếu nơi này không có con dân sinh sống, không nên có bạch cốt chứ? Sao có nhiều thành trì như vậy? Những bạch cốt này không thể nào đều là Chủ Thần chứ? Trong đầu Lục Ly đều là nghi vấn, hận không thể vận dụng thiên nhãn đưa tin về hỏi đại ma vương.
Nhưng đây đều là chuyện nhỏ, cố ý hỏi đại ma vương cũng không đúng. Hắn là lén đại ma vương đến nơi này. Hắn nghĩ nghĩ, cũng không rối rắm chuyện này nữa. Một chưởng này không cần phải nói, là Chủ Thần đập xuống. Hắn chuyển mấy vòng, sau đó phi thân xuống vực sâu.
Đáy vực sâu khẳng định có chưởng ấn, đó là công kích Chủ Thần. Lục Ly tự nhiên muốn đi xuống quan sát, có lẽ có thể tìm hiểu gì bên trong. Tuy tìm hiểu chưa chắc hữu dụng, nhưng xuống xem thử cũng không chậm trễ gì.
Hắn rất nhanh bay xuống, vực sâu này cũng đủ sâu, Lục Ly bay xuống dưới hơn mười ngàn dặm vẫn chưa đến đáy. Hắn tiếp tục bay xuống dưới, lại bay hơn mười ngàn dặm. Hắn rốt cục cảm giác đụng đáy, bởi vì hắn nhìn thấy phía dưới có sương trắng nồng đậm.
- Không đúng…!
Lục Ly vừa muốn đến gần, khi cách sương trắng ngàn dặm, nội tâm hắn đột nhiên rung động, trong đầu hiện lên cảm giác nguy cơ cực kỳ cường đại. Giống như phía dưới không phải sương trắng mà ẩn núp một con cự thú siêu cấp. Nếu hắn dám đến gần, rất có thể bị dập nát.
- Sao có thể?
Lục Ly kinh nghi bất định, với thực lực hiện tại của hắn, còn có thể có cảm giác nguy cơ mãnh liệt như vậy. Cho dù là Tiên Thú cao cấp nhất cũng không tổn thương được một sợi lông của hắn. Cho dù là năng lượng phi thường khủng bố, trong linh hồn hắn cũng sẽ không xuất hiện rung động loại này. Những năng lượng hắn gặp lúc trước sẽ không xuất hiện cảm giác nguy cơ mãnh liệt như vậy.
Hắn không dám xằng bậy, tra xét từ xa. Đáng tiếc, sương trắng kia có thần niệm ngăn cách, thần niệm hắn không tra xét được. Hắn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, lần này có thể miễn cưỡng cảm ứng. Hắn cảm ứng thử, không cảm nhận được hơi thở sinh mệnh gì, vậy thật rõ ràng, cảm giác nguy cơ này xuất phát từ sương trắng.
- Sương trắng này là cái gì?
Lục Ly hơi tò mò, hiện tại thân thể hắn mạnh như vậy, sương trắng này có thể giảo sát hắn hay không? Hắn tra xét rõ ràng mấy canh giờ, cắn răng chuẩn bị thử.
Lúc trước hắn từng gặp vài lần, cảm giác phi thường nguy hiểm, không dám đến gần. Lần này hắn chuẩn bị thử xem, nếu không hắn đến đây còn có ý nghĩa gì?
Năng lượng nơi này không thể so năng lượng bên ngoài. Năng lượng nơi này không thể cử động, có lẽ không có lực công kích mạnh như vậy, nhiều nhất năng lượng này chỉ có công năng ăn mòn, cũng không thể lập tức ăn mòn thân thể hắn đi? Cùng lắm hắn dùng một chân thử, không được thì chém đứt chân mình.
Hắn hạ quyết tâm, cũng không còn nhiều cố kỵ. Thân mình chậm rãi bay xuống, tinh thần đề phòng cao độ. Cách sương trắng càng ngày càng gần, rung động nội tâm càng ngày càng mãnh liệt. Hắn không có tâm tư quản nhiều như vậy, tiếp tục bay phía dưới.
Đến bên cạnh sương trắng, sương trắng này không nhúc nhích. Lục Ly hít sâu một hơi, chậm rãi vươn tay tìm kiếm trong sương trắng. Tay hắn chạm lên sương trắng, chuyện trong tưởng tượng của hắn cũng không phát sinh. Sương trắng này không cắn nát cánh tay hắn, hắn cảm giác như tham gia vào đoàn sương trắng bình thường.
Ầm!
Ngay khi hắn buồn bực, sương trắng đột nhiên bắt đầu bạo động, một hấp lực cuồng bạo truyền đến, thân mình Lục Ly đột nhiên bị phía dưới kéo xuống. Cảm giác như bên dưới có một cự thú, bắt cánh tay hắn, muốn kéo hắn xuống.
Lục Ly vội vàng dùng sức kéo, đáng tiếc lực lượng kia quá lớn, hắn không chịu nổi, bị kém vào trong sương trắng. Khi thân thể tiến vào, hắn biết trốn không thoát, lực hút cuồng bạo kia bao phủ hắn, thân thể hắn hoàn toàn không có biện pháp khống chế, bị kéo xuống dưới.