Bất Diệt Long Đế

Chương 5097: Chủ Thần Khí




Nhìn thấy Lục Ly đến gần, rất nhanh đã cách trăm dặm. Nội tâm Trung Cảnh Cảnh Vương càng thêm bất an. Hắn nghĩ nghĩ, bên ngoài cơ thể lộ ra chiến giáp, lưu quang chiến giáp chói mắt, ký hiệu lóng lánh, vừa nhìn đã biết là thần khí Chí Tôn cao cấp nhất. Đồng thời trong tay Cảnh Vương Trung Cảnh xuất hiện một thanh trường thương, đây cũng là thần binh Chí Tôn cao nhất, là chí bảo Cảnh Vương Trung Cảnh tế luyện mấy chục vạn năm.

Nguyên lực truyền vào, chiến giáp và trường thương đều sáng lên, một luồng khí thế như trời cao tràn ngập trên người Cảnh Vương, ép đến đại viên mãn phía sau cũng cảm thấy áp lực. Một đám đại viên mãn nhìn Cảnh Vương Trung Cảnh cảm giác như thấy được biển máu. Nội tâm toàn bộ đại viên mãn đều rung động, đệ nhất Tiên Vực quả thực danh xứng với thực.

Lục Ly hoàn toàn làm ngơ, tiếp tục đến gần. Lực công kích và lực phòng ngự của hắn đều rất mạnh, nhưng phương diện còn lại của hắn lại quá chênh lệch. Hắn chỉ có một cơ hội xuất thủ, nếu lúc này không thể diệt sát Cảnh Vương Trung Cảnh, vậy muốn giết chết sẽ rất khó.

Cảnh Vương Trung Cảnh vừa mới nhường hắn một chiêu, cơ hội tốt như thế, sao có thể bỏ qua? Lục Ly tự nhiên phải quý trọng, hắn phải dùng một chiêu chém chết Cảnh Vương Trung Cảnh. Muốn một chiêu diệt sát, vậy phải đến gần, không để Cảnh Vương Trung Cảnh có cơ hội tránh né.

Năm trăm dặm, ba trăm dặm, một trăm dặm!

Đám đại viên mãn và cường giả sắp đại viên mãn phía sau nhìn nhau, cường giả cấp bậc như thế, ngay lập tức có thể bay qua mấy ngàn dặm. Lục Ly dựa vào gần như vậy làm gì? Hắn nghĩ có thể thắng lợi sao? Với thực lực của Cảnh Vương Trung Cảnh, ngay lập tức có thể bay ra mấy vạn dặm.

Lục Ly còn đang đến gần, nội tâm Cảnh Vương Trung Cảnh hơi sợ hãi, cũng không phải bởi vì Lục Ly đến gần mà là bình tĩnh và thong dong trong mắt Lục Ly. Lúc trước Lục Ly chỉ diệt sát hai đại Cảnh Vương và mười mấy đại viên mãn, cái này không thể do hắn không cẩn thận rồi, nếu không lật thuyền trong mương, vậy sẽ người trong thiên hạ cười đến rụng răng.

Chỉ là vừa rồi hắn đã nói rồi, nhường Lục Ly một chiêu, hắn không thể nào lật lọng được?

Hắn nhìn thấy Lục Ly đến gần, cắn chặt răng chuẩn bị lui về phía sau, mất mặt không sao, hắn chỉ cách một khoảng cách, cũng không vi phạm ước định ai ra tay trước. Hắn không ra tay, chỉ kéo dài khoảng cách thì không sao chứ? Nguyên lực trên người hắn chấn động, chuẩn bị lui hẳn về sau. Lục Ly thấy không thích hợp, lập tức động thủ.

Hai tay hắn múa may, bốn phương tám hướng nhất thời nổi gió mây phun, đại tuyết dày đặc rơi xuống, phạm vi ngàn dặm bốn phía nhất thời bao phủ trong biển băng tuyết.

Nhiệt độ giảm xuống thật nhanh, hàn khí phóng thích trong băng tuyết hỗn loạn, đông cứng hư không ngàn dặm. Cảnh Vương Trung Cảnh ở gần như vậy, giờ đây Lục Ly phóng thích căn nguyên băng tuyết ngay trước mặt, hắn tự nhiên không thể tránh né, bị hàn khí bao phủ bên trong.

Hàn khí công kích không phải chủ lực, gần như đồng thời, trong tay Lục Ly sáng lên ánh sáng, lực vạn vật ngưng tụ thành trường thương, hóa thành lưu quang, bay đến Cảnh Vương Trung Cảnh.

Nội tâm Cảnh Vương Trung Cảnh hoảng hốt, lợi hại của hàn khí này vượt qua tưởng tượng của hắn. Hắn cảm giác thân thể bị đông cứng trong nháy mắt, linh hồn cũng bị đông lại, nguyên lực cũng bị đông lại, thân thể biến thành khối băng.

Đây không phải khiến hắn kinh hãi nhất, khiến hắn kinh hãi nhất là trường thương kia!

Những trường thương này cũng không có uy năng quá lớn, nhưng thực lực hắn cường đại cỡ nào? Lực cảm giác cường đại thế nào? Hắn tùy tiện cảm ứng thử, cảm giác linh hồn rung động, một loại nguy cơ mãnh liệt hiện lên. Hắn biết rõ, nếu không tự cứu, một khi trường thương kia đánh trúng, hắn rất có thể ngã xuống.

Hắn không do dự theo bản năng, nhẫn trong tay hắn sáng lên, một hạt châu màu đen xuất hiện, hắn liều mạng thúc giục hạt châu. Trong hạt châu này tràn ngập hơi thở bá đạo đến cực điểm, sau đó hạt châu bành trướng ra, biến thành một móng vuốt thật lớn.

Móng vuốt kia khi xuất hiện, hư không lập tức chấn động, một khí tức kỳ dị tràn ngập, khiến tất cả đại viên mãn gần đó đều nheo mắt lại, linh hồn chấn động kịch liệt. Sau khi móng vuốt kia xuất hiện, hàn băng bốn phía nổ tung, một thần uy không thể dùng ngôn ngũ hình dung, khiến thần niệm của tất cả võ giả không tư chủ tập trung vào móng vuốt kia.

- Chủ Thần Khí!

Có thể có khí tức bá đạo như thế, có thể tạo ra dao động lớn như thế, có thể khiến hàn băng trực tiếp nổ tung, chỉ có Chủ Thần Khí.

- Lui ngay!

Thân mình Lục Ly bạo lui, uy lực Chủ Thần Khí quá mạnh mẽ, hắn không xác định lực vạn vật không ngăn trở, nếu ngăn không được, chiến giáp của hắn phỏng chừng không ngăn được, đến lúc đó sẽ tan xương nát thịt.

Rầm rầm rầm!

Phù phù phù!

Móng vuốt thật lớn đối đánh với trường thương, lần này cũng không giống Tinh Hoàng lần trước, lực vạn vật trực tiếp xuyên qua bảo vật, sau đó bảo vật hư hao. Lần này bạo phát nổ mạnh khủng bố, hơn thổi quét bốn phía. Không trung ngàn dặm bốn phương tám hướng đều bị xé rách, băng tầng nơi này nổ thành bột mịn, tiêu phong cuồng bạo thổi quét ra, hủy diệt băng tầng bên ngoài, nơi này nổi lên hơi nước nồng đậm, cảnh tượng cực kỳ dọa người.

Đại viên mãn tra xét rõ ràng từ xa, cường giả sắp đại viên mãn chỉ có thể tra xét đại khái, về phần ngàn vạn võ giả phía sau chỉ nghe thấy thanh âm. Nhìn thấy hư không xa xa bị đóng băng ngàn dặm, tiếp theo bùng nổ tiếng nổ khủng bố, hư không xé rách, băng tầng nổ tung, mây mù bay lên, cả khung cảnh nơi này khiến rất nhiều võ giả âm thầm líu lưỡi, không hổ là đối chiến cấp bậc Cảnh Vương, uy lực này cũng quá khủng bố rồi?

Lục Ly và Cảnh Vương Trung Cảnh lần lượt lui về phía sau, sắc mặt hai người rất khó coi.

Lục Ly vừa rồi cảm giác được nguy cơ trí mạng, nếu hắn lui không nhanh, sợ là bị móng vuốt kia cào nát. Trường thương của hắn đã bạo liệt, lực vạn vật bị đánh tan. Chủ Thần Khí kia lại không bị hư hao gì.

Sắc mặt Cảnh Vương Trung Cảnh rất khó coi, Lục Ly cũng không biết nguyên nhân. Nội tâm hắn rất rung động, lực công kích của Lục Ly cường đại như vậy sao?