Hắn có thể cảm thụ một kích vừa rồi kia đã hao tổn ba thành uy năng của Chủ Thần Khí, nghĩa là nếu Lục Ly phóng thích thêm hai công kích, Chủ Thần Khí không hư hao cũng vô dụng tạm thời.
Đây là Chủ Thần Khí, còn do Hình Đế ban cho hắn, hắn sở dĩ chiến lực đệ nhất Tiên Vực, cũng bởi vì nguyên nhân của Chủ Thần Khí.
Tất cả mọi người đều là Cảnh Vương, chiến lực có thể kém thế nào? Nhiều nhất chỉ là chênh lệch giữa vua Đông Cảnh và Bối Huyền. Nếu không phải Chủ Thần Khí, hắn tuyệt đối không có lực uy hiếp lớn như vậy, tuyệt đối không dám nói chiến lực đệ nhất Tiên Vực, càng không thể trấn áp cả Tiên Vực.
Nếu không phải Chủ Thần Khí, vừa rồi hắn đã chết!
Nghĩ đến đây, hắn ứa mồ hôi lạnh, Lục Ly quả nhiên là một quái thai, mới chỉ tu luyện mấy ngàn năm, hắn đã sống mấy trăm vạn năm rồi, Lục Ly lại thiếu chút nữa giết chết hắn? Tim hắn sao có thể không đập nhanh? Sắc mặt hắn làm sao tốt được?
Hai bên kiêng kị lẫn nhau, sừng sững giữa hư không, cũng không dám động. Sương lạnh dần tản đi, hư không bốn phía cũng khôi phục nguyên dạng, Cảnh Vương Trung Cảnh lại không động thủ.
Nội tâm hắn hơi chần chờ, rốt cuộc có nên mạo hiểm động thủ hay không? Hay là kêu gọi tất cả đại viên mãn cùng nhau động thủ?
Nếu hắn mạo hiểm động thủ, một khi Chủ Thần Khí vô dụng, vậy hắn phải chết không thể nghi ngờ. Hiện tại Lục Ly không dám động, rõ ràng đang kiêng kị Chủ Thần Khí của hắn. Nếu Để Lục Ly biết Chủ Thần Khí này của hắn chỉ có thể chịu hai lần công kích, có lẽ Lục Ly sẽ mãnh liệt công kích không ngừng, cộng thêm căn nguyên băng tuyết, hắn sợ là muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
Nếu kêu gọi động thủ với đại viên mãn còn lại, vậy tương đương hắn giáp tiếp thừa nhận không phải đối thủ của Lục Ly, sẽ thật đả kích uy tín của hắn, về sau rất khó áp đạo tất cả cường giả, hiệu lệnh bát phương cũng sẽ có rất nhiều cường giả bằng mặt không bằng lòng.
- Mạng già quan trọng hơn!
Cuối cùng, Cảnh Vương Trung Cảnh hạ quyết tâm, Hình Đế sẽ xuất quan, cho dù uy tín của hắn tổn thất một chút cũng không sao, đến lúc đó, bọn Hình Đế đại thắng, ai còn dám kháng cự? Tính mạng tự nhiên quan trọng hơn mặt mũi.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn truyền tin lại cho bốn đại viên mãn Trung Cảnh, lại lần lượt truyền tin cho vua Tây Cảnh, vua Khôn Cảnh và vua Bắc Cảnh. Ngữ khí hắn thật nghiêm khắc, nếu bọn họ không động thủ, chờ Hình Đế xuất quan, tất cả tộc đàn bọn họ đều sẽ bị chém tận giết tuyệt, người không nghe hiệu lệnh, sẽ là địch nhân.
Một đám đại viên mãn ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, sắc mặt đều thật khó coi. Cảnh Vương Trung Cảnh lại để bọn họ cùng nhau động thủ? Đây nói rõ Cảnh Vương Trung Cảnh không phải đối thủ của Lục Ly? Nội tâm bọn họ rung động, đều nhớ đến lời lúc trước của Lục Ly, đừng gấp gáp chọn phe, nếu Lục Ly thắng, bọn họ đều vạn kiếp bất phục.
Vấn đề ở chỗ…
Nếu bọn họ kháng mệnh, Cảnh Vương Trung Cảnh sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Chủ Thần Khí kia bọn họ có thể chống lại sao? Còn có Hình Đế lập tức xuất quan? Phía Hình Đế còn có ba Chủ Thần, đây là bọn họ biết. Viêm Hậu mấy năm nay vẫn trốn tránh, Tiên Vực vẫn luôn nằm trong tay Hình Đế. Thực lực hai bên đối lập thật rõ ràng, phía Hình Đế mạnh hơn rất nhiều.
Ha hả!
Lục Ly thấy Cảnh Vương Trung Cảnh không hề động thủ, đứng trên hư không, hắn cười tủm tỉm nói:
- Sao hả? Cảnh Vương Trung Cảnh, sao ngươi đứng đây làm gì? Không dám lại đây sao? Ngươi đường đường đệ nhất Tiên Vực, ta thấy cũng không phải.
- Ha hả!
Cảnh Vương Trung Cảnh cười lên, nói:
- Ngươi cũng không phải đang đứng yên sao? Bổn tọa đứng đây để ngươi tiếp tục công kích, ngươi tới đi!
- Đến thì đến!
Lục Ly trầm quát, thân mình chậm rãi phóng đến Cảnh Vương Trung Cảnh. Hắn còn thần thông bảo mệnh, nếu tình huống không đúng, hắn còn có thể tiến vào pháp giới.
Cảnh Vương Trung Cảnh có vẻ rất kiêng kị hắn, hắn không thể giảm bớt khí thế, công kích thêm một vòng rồi nói sau. Lực vạn vật còn có rất nhiều, có thể ngưng tụ mười thanh trường thương, hắn phải xem Chủ Thần Khí này bị đánh nát không.
Lục Ly vừa động, khiến Cảnh Vương Trung Cảnh có hơi hoảng hốt…
- Ba hơi thở!
Cảnh Vương Trung Cảnh vội vàng truyền âm cho hơn trăm đại viên mãn phía sau:
- Sau ba hơi thở, toàn bộ cùng nhau động thủ, vây sát Lục Ly. Hắn không phải Chủ Thần, chúng ta cùng nhau công kích, hắn phải chết không thể nghi ngờ. Ai dám không động thủ, lập tức giết!
Lời nói của Cảnh Vương Trung Cảnh khiến sắc mặt rất nhiều đại viên mãn trở nên âm trầm. Đây không có đường sống trở về, nếu không động đậy, đợi lát nữa đánh chết Lục Ly, đó sẽ là ngày chết của bọn họ.
Đôi mắt rất nhiều đại viên mãn sáng lên, thật ra có vài đối sách, dù sao nhiều đại viên mãn như vậy cùng nhau công kích, bọn họ cố làm ra vẻ phóng thích một vài công kích, không ra tay thật là được. Lục Ly cũng không phải ngu ngốc, chẳng lẽ không cảm giác được công kích của bọn họ không có uy lực sao?
Vua Đấu Cảnh cũng nghĩ như vậy, hắn chủ động truyền âm:
- Lục Ly, Cảnh Vương Trung Cảnh muốn chúng ta cùng nhau động thủ, ta sẽ giả vờ, ngươi phải cẩn thận.
Ba hơi thở trôi qua, Cảnh Vương Trung Cảnh hét lớn:
- Động thủ!
Hắn phóng nhanh ra, đồng thời mấy đại viên mãn Trung Cảnh phía sau hắn cũng bay rất nhanh. Vua Tây Cảnh, vua Khôn Cảnh, vua Bắc Cảnh dẫn một ít đại viên mãn đi vòng bên cạnh. Tốc độ đám cường giả đều rất nhanh, vây quanh cả Lục Ly, sau đó công kích bốn phương tám hướng Lục Ly.
Sau khi Lục Ly chuyển động giữa đám đại chúng, nháy mắt tiến vào pháp giới. Hắn biết đợi lát nữa, một đám cường giả sẽ công kích với nhau, hắn sợ không chịu nổi, tiến vào pháp giới trước. Nếu bị chấn động ra ngoài, vậy chỉ có thể cố chống lại bằng lực vạn vật, ít nhất tránh thoát công kích đầu tiên.
- Công kích!
Cảnh Vương Trung Cảnh bạo rống, hắn không hề dùng Chủ Thần Khí, lấy ra một thanh trường thương, đột nhiên đâm ra thương ảnh, lôi mũi thương nhọn, dài mấy ngàn dặm, hung hăng đâm đến Lục Ly.
Mấy đại viên mãn còn lại đều phóng ra công kích, trong phút chốc, không gian chỗ Lục Ly bị đủ loại quang mang bao phủ.