Cảnh Vương Trung Cảnh cũng không phải yêu tài, cũng không phải muốn mời chào Lục Ly đối kháng với bọn Viêm Hậu. Hắn chỉ là không có biện pháp, bởi vì hắn căn bản không có biện pháp tra xét tình huống phía Viêm Hậu. Chỉ có Lục Ly rõ ràng. Lục Ly đầu hàng khai hết là được. Tình báo phía Viêm Hậu có thể biết được rất nhiều, hắn cũng có thể trả lời Mẫu Đế.
Lục Ly lắc đầu nói:
- Thật có lỗi, để ta làm chó cho tên tàn bạo như Hình Đế, ta không làm được. Ta cũng khuyên chư vị một câu, thắng bại chưa phân, các ngươi tốt nhất đừng dễ dàng chọn một phía. Nếu Hình Đế có thể thoải mái thắng lợi, cũng sẽ không rụt đầu như con rùa đen, tránh né mấy chục vạn năm ở Cửu U Luyện Ngục. Nếu phía chúng ta thắng, kết cục của chư vị lúc đó sẽ thật thảm thật thảm…
Lời nói của Lục Ly khiến mọi người xôn xao, chuyện Chủ Thần bọn họ cũng hiểu biết ít nhiều, nhưng hiểu biết không quá rõ ràng, cũng không biết thực lực của hai bên đối lập này.
Chuyện tình của Lục Ly nói bọn họ biết một ít, giống như hai lần đại chiến Chủ Thần đều do Hình Đễ dẫn phát, rất nhiều giới diện cũng do Hình Đế nổ nát. Rất nhiều đại tộc đều trốn ra từ giới diện ngoài Tứ Trọng Thiên. Nghĩa là… kỳ thật rất nhiều tổ tiên, tộc nhân bọn họ chết gián tiếp trong tay bọn họ.
Thời điểm đứng thành hàng, thân mình bọn họ do dự không chừng. Rất nhiều cũng không cam tâm tình nguyện, hiện tại Lục Ly vừa nói, bọn họ hơi lay động.
Cảnh Vương Trung Cảnh nhìn bốn phía, nhìn thấy đôi mắt rất nhiều đại viên mãn lóe ra hào quang, cười lạnh nói:
- Đừng vội nghe hắn bậy bạ, nếu không mấy trăm năm nữa, Hình Đế sẽ xuất quan. Đến lúc đó các ngươi có thể thấy đại chiến Chủ Thần lần thứ ba. Các ngươi cũng sẽ thấy các nàng Viêm Hậu làm sao ngã xuống, Chủ Thần chết trong tay Hình Đế không biết bao nhiêu rồi. Được rồi… bớt sàm ngôn đi, cùng diệt Lục Ly trước rồi nói sau.
- Cùng nhau?
Lục Ly nhạo báng, ánh mắt lộ khinh thường:
- Cảnh Vương Trung Cảnh, ngươi không phải tự xưng vô địch Tiên Vực? Ta mới tu luyện mấy ngàn năm, ngươi muốn giết ta, còn cần liên thủ với một đám đại viên mãn? Có dám đấu một trận với ta không? Nếu không dám, ngược lại có mặt mũi gì gọi đại viên mãn còn lại thay ngươi chịu chết?
Khẩu khí của Lục Ly thật ngông cuồng, ngông cuồng đến quá đáng. Nhưng hắn có tư cách ngông cuồng, chiến tích chém giết Bối Huyền và Nguyệt Thúc chính là nguyên nhân hắn có thể cuồng vọng.
Lời nói của hắn thật đả thương người, nếu Cảnh Vương Trung Cảnh không dám ứng chiến, vậy sẽ bị hơn trăm đại viên mãn này xem nhẹ, không còn uy tín gì. Về sau làm sao hiệu lệnh Tiên Vực và tám đại Tinh Vực?
- Ha hả, nhanh mồm nhanh miệng!
Cảnh Vương Trung Cảnh cười cười, cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói:
- Đi ra bên ngoài đi, nếu không sợ là giới diện này chịu không nổi, bổn tọa nhận khiêu chiến của ngươi.
- Được!
Lục Ly gật đầu, khống chế U Linh Thuyền bay lên hư không. Cảnh Vương Trung Cảnh theo sát sau đó, ở phía sau là một đám đại viên mãn.
Gần đó, cường giả sắp đại viên mãn thấy cảnh tượng này, vội đuổi theo. Mấy ngàn vạn võ giả đang vây xem còn lại, đều phóng nhanh ra hư không.
Đại chiến có một không hai như thế nhất định sẽ lưu sử sách, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua…
Ngoài hư không, Lục Ly và Cảnh Vương Trung Cảnh đứng sừng sững giữa hư không, hai người cách xa nhau mấy ngàn dặm, phía sau Cảnh Vương Trung Cảnh ngàn dặm đứng một đám đại viên mãn. Sau mấy ngàn dặm là một đám cường giả sắp đại viên mãn, ở phía sau là mấy ngàn vạn võ giả tiến đến vây xem.
Sau khi Lục Ly đi ra, không động thủ, Cảnh Vương Trung Cảnh cũng không động thủ, Lục Ly không nóng nảy, Cảnh Vương Trung Cảnh dường như đã chờ võ giả vây xem phía sau đi ra. Hắn có tự tin tuyệt đối với chiến lực của mình, hắn muốn thể hiện trước mặt tất cả cường giả và võ giả vây xem. Bắt hoặc đánh chết Lục Ly, có thể uy hiếp quần hùng, có thể khiến đám đại viên mãn Cảnh Vương kia đứng về phe hắn.
Chờ sau khi toàn bộ mọi người vây xem, Cảnh Vương Trung Cảnh ngạo nghễ nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, ngươi là hậu bối, đừng nói bổn tọa lấy lớn hiếp bé, bổn tọa nhường ngươi công kích một chiêu trước.
- Hả?
Trên mặt Lục Ly lộ vẻ tươi cười, nhếch miệng cười nói:
- Cảnh Vương Trung Cảnh đệ nhất Tiên Vực, khí độ như vậy Lục mỗ thật nể phục, ta cũng không khách sáo, vậy Cảnh Vương cẩn thận.
Vù!
Thân mình Lục Ly chậm rãi bay đến chỗ Cảnh Vương Trung Cảnh, hắn cũng không lấy ra binh khí, cũng không tích tụ uy năng, cứ như vậy bay thẳng đến Cảnh Vương Trung Cảnh. Ngoài thân hắn xuất hiện chiến giáp, màu trắng, giống như dùng năng lượng nào đó ngưng tụ thành. Nhưng chiến giáp này thoạt nhìn không có uy năng gì, giống như chỉ là một loại thần thông phòng ngự bình thường.
Lục Ly cứ như vậy tùy tiện bay tới, khiến trong mắt đám Cảnh Vương và đại viên mãn xa xa đều kinh nghi bất định. Cảnh Vương Trung Cảnh là ai? Đó là chiến lực đệ nhất Tiên Vực, Lục Ly lại lơ là như vậy? Hắn lại đến gần không chút kiêng nể gì, không sợ một chiêu giết không chết Cảnh Vương Trung Cảnh, rồi lại bị phản sát sao?
Cũng có vài đại viên mãn âm thầm lo lắng thay cho Lục Ly, bởi vì Lục Ly có căn nguyên băng tuyết, nếu đến gần Lục Ly quá, đột nhiên phóng thích căn nguyên băng tuyết đóng băng, đến lúc đó Cảnh Vương Trung Cảnh sẽ thật phiền phức, nói không chừng sẽ bị Lục Ly giết chết.
Cảnh Vương Trung Cảnh biết Lục Ly có căn nguyên băng tuyết, hắn không ủy kị gì, bởi vì hắn có trọng bảo. Hắn tự tin có thể phá vỡ căn nguyên băng tuyết, thậm chí có thể phóng xuất ra căn nguyên băng tuyết, hao mòn hàn khí. Cho nên hắn cũng không tránh né, mặc Lục Ly đến gần.
Hắn hôm nay muốn dùng chiến lực đường đường chính chính, nghiền áp Lục Ly, khiến tất cả đại viên mãn tận mắt chứng kiến, cái gì gọi là chiến lực đệ nhất Tiên Vực!
Ba ngàn dặm, một ngàn dặm, năm trăm dặm!
Khoảng cách đã rất gần, nếu Lục Ly tăng tốc, có thể trực tiếp đến, Cảnh Vương Trung Cảnh vẫn không có hành động gì, cứ như vậy nhìn Lục Ly. Sắc mặt Lục Ly thật bình tĩnh, khí độ bình tĩnh này khiến Cảnh Vương Trung Cảnh cảm thấy có bất an, Lục Ly rốt cuộc dựa vào cái gì? Dám không kiêng nể như vậy?