Trong tay Bối Luân xuất hiện một thanh chiến đao, đi tới đi lui quanh đám Vũ Hoàng. Trên chiến đao, hàn quang lóng lánh, đao mang phun ra nuốt vào, giống như giây tiếp theo, một võ giả sẽ chết đi.
Lục Ly bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Được rồi, ta phải nghĩ xem đổi thế nào! Cho ta vài ngày, ta hiện tại ở trong Băng Hậu Cung, muốn đi ra cũng phiền phức, cần một ít thời gian.
- Có thể!
Bối Luân thật sảng khoái nói:
- Như vậy, ta cho ngươi một tháng, nếu một tháng ngươi vẫn chưa nghĩ xong, ta giết một ngườ. Hai tháng sau vẫn chưa nghĩ xong, ta giết người thứ hai, cứ tiếp tục giết như vậy, giết đến không còn lại ai mới thôi.
Vù!
Sau khi Bối Luân nói xong, xoay người rời khỏi tường thành. Hắn không nóng nảy, cục diện hiện tại hắn không kéo dài, hắn kéo dài không nổi nữa. Hắn không dám bức quá nhanh, cho Lục Ly ít thời gian. Hắn tin tưởng Lục Ly sẽ đổi, chỉ đang nghĩ biện pháp an toàn.
Đổi thế nào, hắn đều sẽ đổi, bởi vì những người này không chút ý nghĩa, bao gồm Vẫn đại nhân. Tra tấn nghiêm hình Vẫn đại nhân đều đã thử qua, khảo vấn không được hành tung của Tiểu Bạch. Nếu sưu hồn, Vẫn đại nhân có phong ấn kí ức, trong linh hồn còn có bố trí tự hủy, một khi sưu hồn, linh hồn sẽ trực tiếp nổ tung. Cho nên Vẫn đại nhân cũng vô dụng, bằng không bọn họ cũng sẽ không treo Vẫn đại nhân trên tường thành, hấp dẫn Lục Tiểu Bạch.
Chỉ cần thu được thiên nhãn, nhưng người này Bối Luận đều thật tâm giao lại cho Lục Ly. Đương nhiên, đến lúc đó hắn lại nghĩ biện pháp lưu lại ký hiệu truy tung, có cơ hội đuổi giết tự nhiên phải đuổi giết, miễn lưu lại hậu hoạn. Chiến lực của Vẫn đại nhân cũng rất mạnh, thả cọp về núi, sau này Bối gia sẽ trả giá lớn.
Trong chiến thuyền, Lục Ly đứng trầm ngâm. Lục Tiểu Bạch lo lắng đi tới đi lui, Tiểu Bạch biết xảy ra chuyện, Lục Ly không chịu nói, hắn mới sốt ruột như thế.
Ước chừng trầm ngâm nửa canh giờ, Lục Ly mới mở to mắt nói:
- Vẫn đại nhân bị bắt, còn có Vũ Hoàng Vũ Dương Mạc Thiên Thiên, hiện tại đều ở Bắc Vuong Thành. Nhưng Tiểu Bạch, ngươi đừng lo lắng, ta có một ý tưởng, vừa lúc mượn dùng bọn họ, ta nghĩ biện pháp dụ dỗ toàn bộ đại viên mãn đi đến nơi chỉ định, một lưới bắt hết!
Phi hành một tháng, Lục Ly không nghĩ sẽ đổi con tin thế nào, mà tiếp tục tìm hiểu phương pháp vận dụng hàn khí. Hắn không sợ Bối gia giết con tin, chỉ cần hắn đáp ứng trao đổi, Bối gia tuyệt đối sẽ không động vào những con tin này. Bối gia càng để ý thiên nhãn.
Một tháng sau, hắn xuất quan đúng giờ, sau đó vận dụng Chủ Thần Khí dò xét, Bối Luân quả nhiên đang chờ bên kia, đao trong tay cũng lấy ra, có lẽ thần niệm của Lục Ly không thăm dò, hắn sẽ thật sự giết một con tin.
- Lục Ly, nói thế nào? Nếu không ta giết một người tế thiên, thế nào hả?
Bối Luân khoan thai hỏi, kỳ thật một tháng này Lục Ly vẫn không truyền thần niệm qua, hắn rất khẩn trương, sợ Lục Ly không chịu đổi, đến lúc đó thật phiền. Giết những con tin này có ích lợi gì? Giết có thể khiến nội tâm bọn họ thống khoái hơn sao? Hoàn toàn không.
Lục Ly dừng một chút, truyền âm nói:
- Ta đổi với các ngươi, nhưng ta cần thời gian, ít nhất phải hơn nửa năm mới có thể đến Bắc Cảnh. Ta còn chưa nghĩ ra trao đổi thế nào, các ngươi cho ta chút thời gian, sau nửa năm, ta liên hệ các ngươi. Nếu các ngươi dám giết một con tin, đời này đều đừng mơ tưởng đến thiên nhãn, ta tình nguyện hủy diệt cũng không giao cho các ngươi.
- Dễ bàn!
Bối Luân thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lục Ly đồng ý trao đổi, vậy không có vấn đề gì. Hơn nửa năm chỉ như trong nháy mắt, không ảnh hưởng cái gì. Bối Luân dừng một chút nói;
- Không thành vấn đề, tám tháng đi, nếu tám tháng ngươi còn không xác định tin tức, ta sẽ giết một nửa con tin, nói được làm được.
- Mang toàn bộ con tin đi, trông coi cẩn thận!
Bối Luân vung tay lên, mấy trưởng lão chạy vội đến, dẫn theo toàn bộ con tin. Cũng không mang vào đại lao mà mang vào phủ thành chủ, tìm một tòa thành, sau đó một cường giả đại viên mãn cộng thêm hai cường giả sắp đại viên mãn tọa trấn trông coi.
Lục Ly tra xét một lần mới yên tâm, an tâm tiếp tục bế quan tìm hiểu phương pháp vận dụng hàn khí, chiến thuyền rất nhanh phá không rời đi, lại hơn hai tháng, chiến thuyền đến gần cửa vào Tiên Vực. Lục Ly để Tiểu Bạch đừng đi vào, ngừng lại xung quanh, còn có thời gian không vội mà tiến vào Tiên Vực. Hắn còn cần tiếp tục tìm hiểu.
Không có thực lực tiến vào Tiên Vực sẽ rất nguy hiểm, có thực lực ở Tiên Vực là có thể hoành hành. Hiện tại hàn khí của hắn có thể nháy mắt bao phủ phạm vi hai ngàn lý, nhưng vẫn không đủ. Tốc độ đại viên mãn rất biến thái, hai ngàn dặm rất khó bảo đảm, nếu vạn dặm thì ổn hơn, ít nhất tự bảo vệ mình không thành vấn đề.
Chiến thuyền ngừng lại cách trăm vạn lý cửa vào Tiên Vực. U Linh Thuyền không phải đại viên mãn tra xét không được, hiện tại chiến thuyền cũng bố trí mười mấy pháp trận thần văn, cho dù là Cảnh Vương đến công kích phỏng chừng mấy chiêu cũng không có biện pháp phá vỡ. Tiểu Bạch vẫn tra xét bốn phía, có tình huống gì đều có thể lập tức đánh thức Lục Ly.
Thời gian rất nhanh trôi qua ba tháng, ánh mắt Lục Ly đột nhiên mở ra, sau đó hắn thu Tiểu Bạch vào trong không gian thần khí. Hai tay hắn vũ động, hàn khí trên hai tay lóng lánh, nhưng giờ phút này, hàn khí cũng không khuếch tán bốn phương tám hướng.
Nguyên khí bốn phương tám hướng thiên địa vọt đến chỗ hắn, giống như giếng phun, không gian phạm vi ngàn dặm bắt đầu rơi bông tuyết. Bông tuyết phi thường lớn, như lông ngỗng bay đầy trời. Nhiệt độ hư không ngàn dặm nháy mắt rơi chậm lại, lấy tốc độ cực kỳ khủng bố rơi xuống.
Bốn phương tám hướng không gian nháy mắt đông lại, hư không ngàn dặm trống rỗng bỗng xuất hiện một tòa băng sơn thật lớn. Hơn nữa lấy tòa băng sơn này làm trung tâm, không gian rất nhanh đóng băng lại. Sau hơn mười hơi thở, tòa băng sơn này biến thành phạm vi hơn hai vạn dặm, biến thành một tòa băng sơn siêu cấp lớn chân chính.
Ừm...
U Linh Thuyền chỗ Lục Ly đóng băng, bởi vì có thần văn, bên trong không quá ảnh hưởng. Hắn cảm ứng thử, vừa lòng gật đầu. Hắn trầm quát:
- Huyết Linh Nhi, mở ra thần văn.