Lục Ly quay về Tử Thần, ở bên ngoài Thiên Việt Thành, bái tế Mạc Hoàng và một đám võ giả bị hại trong trận náo động lần này. Lần này bị giết hại mấy trăm vạn võ giả, đầu của đám võ giả này lúc đầu cũng không dám đi nhặt lại. Thẳng đến khi Lục Ly xuất hiện, Dực Hoàng mới dám gọi người đi thu về thi thể, mang thi thể vào trong Tổ Giới, đặt cạnh nhau, sau đó toàn bộ mai táng với nhau.
- Mạc Hoàng và chư vị huynh đệ!
Lục Ly cúi đầu thật mạnh, bái ba lạy nói:
- Các ngươi yên tâm đi, nếu không bao lâu, ta sẽ chém tận giết tuyệt toàn bộ cường giả Bối gia, mang đầu bọn Kim Nghiêm Bối Huyền đến bái tế, các ngươi trên trời có linh thiêng.
Lục Ly quyết định đi Tiên Vực chiến một trận.
Nguyên nhân làm như vậy có rất nhiều, đầu tiên Vẫn đại nhân có đại ân với hắn, hắn không có năng lực thì thôi đi, có cơ hội khẳng định phải cứu. Mặt khác, bọn Vũ Hoàng cũng ở trong tay bọn Bối gia, hiện tại còn chưa chết, hắn cũng cần đi cứu vớt. Còn có Tử Thần đã chết nhiều người như vậy, hắn có thể không báo thù sao? Mạc Hoàng vì bảo hộ người nhà của hắn mà chết, hắn làm sao có thể ngồi yên được?
Nguyên nhân quan trọng nhất, hắn đã mơ hồ có biện pháp có thể dung hợp pháp tắc băng tuyết và hàn khí. Hiện tại hắn đã có thể khuếch tán hàn khí trong phạm vi trăm dặm, tiếp tục tìm hiểu một thời gian, có lẽ bao phủ phạm vi ngàn dặm là không thành vấn đề.
Một khi hắn có thể bao phủ hàn khí trong phạm vi ngàn dặm, vậy ít nhất hắn có khả năng tự bảo vệ mình. Cảnh Vương sẽ không giết chết hắn, ai dám tới gần hắn sẽ bị đóng băng ngàn dặm.
Hắn muốn thử một lần, hắn không muốn tiếp tục loại đuổi giết này, lẩn trốn qua ngày.
Đánh chết Bối Huyền và vua Tây Cảnh, hắn có thể một bước lên trời, trở thành Cảnh Vương mới, ngẩng đầu nhìn cả đại thế giới. Như vậy mới không có cường giả uy hiếp người nhà và tộc nhân hắn. Về sau hắn cũng không cần lo lắng phập phồng.
Vì người nhà và tộc nhân, vì chính hắn, hắn muốn thử một lần.
Hắn tiếp tục ẩn núp cũng không có quá nhiều ý nghĩa, ngoài vận dụng càng thành thục căn nguyên băng tuyết, hắn còn có thể làm gì? Thời gian hắn kéo dài càng lâu, Vẫn đại nhân và bọn Vũ Hoàng lại càng nguy hiểm, cho nên chuyến này hắn không thể không đi.
Hắn trực tiếp truyền tống đi khu vực bên cạnh Thiên Loạn Tinh Vực. Sau khi ra khỏi Thiên Loạn Tinh Vực, để Tiểu Bạch khống chế U Linh Thuyền phi hành. Tiểu Bạch biết Lục Ly muốn đi Tiên Vực, nhất thời hưng phấn lên, sau đó lo lắng nói:
- Lão đại, ngươi xác định nắm chắc chứ? Chúng ta một khi tiến vào Tiên Vực, có thể bị thám báo Bối Huyền an bài phát hiện. Hiện tại Đông Cảnh cũng không phải Đông Cảnh của chúng ta rồi.
- Đừng hoảng sợ!
Lục Ly nhắm mắt lại nói:
- Từ đây bay đi Tiên Vực còn mất hai tháng. Hai tháng này nếu vận dụng hàn khí của ta tiến bộ lớn, ít nhất ta có thể tự bảo vệ mình. Bối Huyền và vua Tây Cảnh liên thủ cũng vô phương.
- Hả?
Tiểu Bạch ngẩn ra, mừng rỡ nói:
- Được, lão đại, ngươi bế quan đi, ta giúp ngươi hộ pháp, chúng ta đi Tiên Vực giải quyết hết bọn họ.
Lục Ly ngồi xếp bằng, hắn nghĩ nghĩ, vẫn trước dùng Chủ Thần Khí tra xét Vẫn đại nhân.
Kết quả... hắn phát hiện trên thành không chỉ có Vẫn đại nhân, còn có thêm mấy người Vũ Hoàng, mặt khác... còn có Vũ Dương, Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Li tiểu thư, không thiếu một ai, toàn bộ bị đính lên tường thành.
- Làm sao vậy, lão đại!
Tiểu Bạch thấy thân mình Lục Ly run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt, sát khí tuôn ra trên người, nhất thời khẩn trương dò hỏi.
Vù vù!
Lục Ly hít vào một hơi, ý bảo Tiểu Bạch đừng hỏi nhiều, hắn tiếp tục tra xét. Ngay lúc này, phía trên tường thành xuất hiện một thân ảnh, đó là Bối Luân.
Hắn đứng khoanh tay, mỉm cười nói:
- Lục Ly, ta biết ngươi có thể nghe thấy tiếng của ta, muốn cứu các nàng không? Nếu không muốn cứu, hôm nay ta tiễn bọn họ đi!
Phía trước người Vẫn đại nhân có đại viên mãn nhìn chằm chằm, lần trước Lục Ly tra xét bị đại viên mãn cảm ứng. Nếu Lục Ly dùng thiên nhãn tra xét, Bối Huyền và Bối Luân làm sao có thể có cơ hội bỏ qua?
Lúc đó sẽ lập tức đóng bọn Vũ Hoàng bị nhốt lên tường thành, còn bắt đám Vũ Dương bắt ở Đông Cảnh đến đây, cùng nhau đóng lên tường thành, chờ Lục Ly tra xét.
Những người này đều thật thảm, hơn nữa đều đang hôn mê, Bối Luân vẫn không để các nàng tỉnh lại, chỉ vì tránh chuyện xấu. Bối Luân biết tình huống Bối gia hiện tại thật nguy cấp, cường giả Bối gia ngã xuống quá nhiều, thực lực của Bối Huyền cũng không khôi phục toàn bộ, càng đừng nói tiến bộ. Nếu không phải hiện tại Khôn Cảnh và Đông Cảnh vô chủ, các thế lực lớn đều đang cướp đoạt, sợ là sớm đã có thế lực chuẩn bị mưu đoạt Bắc Cảnh.
Cho nên bọn họ phải được thiên nhãn, được một kiện Chủ Thần Khí, ít nhất là một uy hiếp. Bối Huyền còn có thể mượn thiên nhãn mưu đoạt Chủ Thần Khí còn lại, còn có thể dùng thiên nhãn tìm kiếm Lục Tiểu Bạch. Nơi này mọi lúc đều có đại viên mãn cảm ứng, đại viên mãn cảm ứng được, sau đó Bối Luân xuất hiện, đối thoại với Lục Ly.
Lục Ly trầm mặc một lát, truyền âm nói:
- Ngươi muốn thế nào?
- Rất đơn giản!
Bối Luân cười tủm tỉm nói:
- Ngươi có biết chúng ta muốn cái gì không, những võ giả này chúng ta giết hay không cũng không sao, còn có chúng ta giết ngươi hay không cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần đồ vật đến tay, chúng ta có thể thả bọn họ.
- Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc?
Lục Ly truyền âm, nói:
- Ta qua đó, nháy mặt bị các ngươi chém giết, thả bọn họ? Các ngươi thả bọn họ cũng sẽ đuổi giết trở về. Đưa bọn họ hay không cũng phải chết, ta vì sao phải đưa ra?
Bối Luân cười cười nói:
- Vậy ngươi nói đi, ngươi nói thế nào thì đổi thế ấy! Ngươi cho rằng đổi thế nào thì an toàn thì làm như thế!
- Ngươi trước thể hiện thành ý!
Lục Ly trầm ngâm, nói một câu.
- Ngươi không ngốc, ta cũng không ngốc!
Bối Luân cự tuyệt thật kiên quyết, hắn nói:
- Nếu muốn vậy phải có chút thành ý. Nếu không muốn đổi, ta hiện tại có thể giết chết hai người trong đám người này, ngươi muốn ai chết, nói lão phu một tiếng!