Dực Hoàng khe khẽ thở dài:
- Không có ngươi, cũng không có Tử Thần hôm nay. Nếu chúng ta hưởng thụ ích lợi ngươi mang đến, vậy cũng phải giúp ngươi đảm nhận nguy hiểm, điểm này tất cả mọi người tán thành. Chuyện báo thù không cần sốt ruột, nếu báo thù không được, còn sống mới có hy vọng.
Vù!
Lục Ly không có vô nghĩa, thân mình chợt lóe lên, tiến vào trong pháp giới, sau đó mang một khối thi thể, nói:
- Đây là thi thể của vua Nam Cảnh, trước đó không lâu ta mới vừa đánh chết, chuyện này các ngươi phải giữ bí mật.
- Vua Nam Cảnh?
Dực Hoàng và Long Hoàng bị dọa, liếc nhau, thần tình tỏ ra không dám tin, Tiểu Bạch nói:
- Các ngươi không cần hoài nghi, đây đích thật là vua Nam Cảnh, lão đại giết hắn, lão đại hiện tại rất lợi hại.
Ưm!
Dực Hoàng và Long Hoàng hít một ngụm khí lạnh, Tiểu Bạch sẽ không gạt người, xem ra đây là thật? Lục Ly đi ra ngoài một chuyến, vậy mà có thể đánh chết đại viên mãn? Còn là một Cảnh Vương?
Hai người ước chừng trầm mặc nửa nén hương mới thư hoãn, trên mặt bọn họ lộ vẻ vui sướng. Lục Ly có thể xử lý một Cảnh Vương, đó không phải đại biểu hắn có thể trở thành Cảnh Vương? Tử Thần đi theo hắn sẽ thăng chức rất nhanh.
Trở thành bá chủ một phương của Thiên Loạn Tinh Vực, đó là làm bá vương nơi nông thôn, nếu có thể khống chế một cảnh, sẽ trở thành thế lực cao cấp nhất đại thế giới.
- Được rồi, các ngươi đừng vui vẻ quá sớm!
Lục Ly hất hắn một bát nước lạnh, nói:
- Ta còn rất nhiều kẻ thù, vua Bắc Cảnh và vua Tây Cảnh, không đánh chết bọn họ, chúng ta vĩnh viễn không có một ngày sống yên. Cho nên kế tiếp, Tử thần vẫn tiếp tục tiềm ẩn, phía ta chưa ổn định, các ngươi cũng không được đi ra, phân tán ra đi, ẩn núp khắp Thiên Loạn Tinh Vực, thậm chí có thể ẩn núp trong tiểu giới diện bên ngoài. Nếu ta thắng, cái gì cũng dễ nói rồi, các ngươi về sau vẫn tiếp tục đi theo ta. Nếu ta chết, vậy các ngươi tự mình tìm đường lui đi. Nhưng đến lúc đó phỏng chừng các thế lực lớn Tiên Vực cũng sẽ không làm khó dễ các ngươi.
Dực Hoàng hơi gật đầu, hỏi:
- Lục Ly, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?
- Năm năm đi!
Lục Ly thuận miệng giải thích:
- Ta bây giờ còn chưa đi khai chiến, phải nghiên cứu thử. Đúng rồi... người nhà của ta tìm được chưa?
Lục Ly đã sớm để Dục Hoàng âm thầm tìm kiếm bí cảnh kia. Lần này hắn trở về muốn an trí xong người nhà, như vậy mới có thể toàn lực chiến.
Dực Hoàng lắc đầu nói:
- Ngay lúc đó tình huống của ngươi hẳn vẫn hiểu biết một chút. Tử Thần chúng ta thật hỗn loạn, cho nên cũng không có thám báo lưu ý phương hướng tộc nhân ngươi rời đi. Mạc Hoàng cũng không nói chuyện bí cảnh cho bất luận kẻ nào. Cửa vào loại bí cảnh này phi thường bí mật, nếu không cũng sẽ không chỉ có một mình Mạc Hoàng biết. Ta lại không dám gióng trống khua chiêng tìm kiếm, cho nên trước mắt vẫn không phát hiện gì.
- Tìm không thấy!
Lục Ly hơi gật đầu nói:
- Để bọn họ đợi bên trong, dù sao ngọc phù bản mạng của ta không vỡ, bọn họ biết ta không chế. Nếu trận chiến này, ta chiến thắng, có thời gian tìm kiếm. Nếu chết, để bọn họ sống yên ổn bên trong đi.
Lục Ly và bọn Dực Hoàng thương nghị một phen, hắn nói cho bọn họ sau này đi gặp đại viên mãn Thiên Loạn Tinh Vực, sẽ kinh sợ bọn họ một chút.
Sau khi dặn dò một phen, Lục Ly tìm bọn Thiên Tàn lão nhân đến, nói cho bọn họ để toàn bộ đệ tử Lục Ly giải tán, tiềm tàng. Không nhất định tiềm tàng ở khu vực Tử Thần, mà là cả Thiên Loạn Tinh Vực, thậm chí tám đại tinh vực đều có thể tiềm tàng, giới diện gần Trung Vương Giới, Vô Tận Thần Khư,... đều có thể tiềm tàng.
- Chờ ta trở lại!
Lục Ly cũng không giải thích nhiều với bọn họ, hắn dùng ngữ khí thật xác định nói:
- Ta sẽ tiến hành trận chiến cuối cùng, trận chiến này nếu ta có thể thắng, thế giới kia sẽ không còn thế lực có thể uy hiếp Lục Minh chúng ta. Lục Minh cũng trở thành thế lực cao nhất thế giới kia, có thể bay thẳng lên trời chân chính.
Hả?
Thiên Tàn lão nhân và một trưởng lão Hoắc gia, một trưởng lão Tượng gia, tưởng rằng nghe thấy Thiên Phương Dạ Đàm, nếu lời này không phải do Lục Ly nói, bọn họ đều sẽ nghĩ chuyện này như đánh rắm bên tai. Uy vọng Lục Ly thành lập nhiều năm qua trong lòng mọi người, bọn họ theo bản năng đều cho rằng Lục Ly quân vô hí ngôn, mỗi một câu đều là lời nói thật.
- Được rồi, cứ làm như vậy đi.
Lục Ly phất tay áo nói:
- Nếu ta chết, vậy các ngươi dựa theo số lượng Tử Thần ban đầu, tổ kiến Lục Minh thành một tổ chức sát thủ, âm thầm làm việc, từ từ quật dậy.
- Chết?
Thiên Tàn lão tổ và một đám trưởng lão Lục Minh ngẩn ra, Thiên Tàn lão nhân vội vàng nói:
- Lục Ly, đừng có liều mạng, cùng lắm chúng ta ẩn núp vài năm, từ từ đến, ngươi còn trẻ, cũng không vội.
- Ta có chừng mực.
Lục Ly phất tay áo nói:
- Việc này ta nắm chắc sáu thành. Ta cảm thấy đáng giá thử một lần. Yên tâm đi, ta càng yêu quý sinh mệnh mình hơn các ngươi. Mặc kệ thế nào, trận chiến này vẫn phải đánh. Được rồi, các ngươi đều an bài đi, Lục Minh giao cho các ngươi.
Thiên Tàn lão nhân không khuyên nhủ nhiều, bọn họ biết chuyện Lục Ly quyết định, nói gì cũng không có ý nghĩa. Lục Ly sẽ không nói láo, nếu hắn nói sáu thành, vậy phỏng chừng nắm chắc bảy thành. Đây đích xác là đánh cược một trận. Nếu thật sự có thể như lời Lục Ly nói, vậy Lục Minh một bước lên trời, đứng ngạo nghễ tuyệt đỉnh.
Thời gian kế tiếp, Lục Ly lần lượt đi bái phỏng đại viên của Thiên Loạn Tinh Vực. Hắn không nhiều lời, chỉ phóng ra hàn khí, khiến đám đại viên mãn này cảm thụ thử. Sau đó hắn quyết chiến với đại tộc Tiên Vực, để bọn họ mặc kệ sống chết, không được vẽ đường cho hươu chạy, nếu không hắn sẽ không nể tình cũ.
Mấy đại viên mãn tự nhiên vỗ ngực cam đoạn tuyệt đối sẽ không trợ giúp đối thủ của hắn, để Lục Ly yên tâm. Đối với bọn họ, bên nào thắng không quan trọng, chỉ cần không liên lụy bọn họ là được. Những đại viên mãn này đợi Lục Ly rời đi, lập tức tiềm ẩn, đến lúc đó, bên kia tìm bọn họ khắp nơi, tìm không ra, miễn xuất hiện chuyện tình gió lửa.