Trong lòng hắn, Lục Ly không thể đánh chết Nguyệt Khải. Hẳn là đại viên mãn còn lại của Đông Cảnh đánh lén, đại viên mãn này khẳng định ẩn núp xung quanh.
Hắn cảm ứng thử, nhưng không phát hiện gì, hắn chần chờ một phen hỏi:
- Giao thiên nhãn ra đây, ta tha cho ngươi không chết!
Hắn quyết định thử, nếu Lục Ly giao ra thiên nhãn thì sao? Thiên nhãn cũng không phải mục đích cuối cùng của hắn, hắn muốn dụ dỗ đại viên mãn Đông Cảnh đánh lén đi ra. Đến lúc đó, đánh chết đại viên mãn này, vậy Lục Ly không phải dễ dàng bị đánh chết hay sao?
- Hắn hoài nghi ta có đồng minh!
Lục Ly nhìn thấy vua Nam Cảnh nhìn quét xung quanh, nội tâm chắc chắn. Hắn truyền âm nói:
- Ta giao ra thiên nhãn, lỡ như ngươi đổi ý giết ta thì sao?
- Thật vô nghĩa...
Vua Nam Cảnh tức giận hừ, nói:
- Không giao, hiện tại ngươi sẽ chết ngay. Giao cho ta, ta có thể bỏ qua cho ngươi, ngươi không thể lựa chọn, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta, giao hay không giao tùy ngươi!
- Được rồi!
Lục Ly chần chờ một phen, sau đó chua sót nói, hắn khống chế chiến thuyền chậm rãi bay đến vua Nam Cảnh, đồng thời đi ra sàn tàu, trong tay xuất hiện Chủ Thần Khí thiên nhãn, hắn cầm bức đồ và cầu thủy tinh, ánh mắt xuyên thấu qua hào quang thần văn, nhìn vua Nam Cảnh.
Ánh mắt của vua Nam Cảnh cũng nhìn Lục Ly, nhưng lực chú ý ở mức khẩn trương cao độ, cảm ứng tình huống bốn phía, cảm ứng vị trí đại viên mãn không tồn tại. Hắn cảm ứng thử, vẫn không có, cuối cùng, hắn tập trung lực chú ý lên chiến thuyền. Hắn cho rằng nếu có đại viên mãn ẩn núp, vậy chỉ có thể ở trong chiến thuyền.
- Dừng lại!
Chờ chiến thuyền cách hắn ngàn dặm, hắn quát lớn:
- Ngươi để chiến thuyền đứng bên kia, tự mình bay qua đây!
Lục Ly rối rắm, nếu hắn bay qua như vậy, nếu vua Nam Cảnh muốn đánh hắn bất ngờ, hắn sẽ tan xương nát thịt trong nháy mắt. Nhưng nếu hắn không đến gần, làm sao dựa vào hàn khí đánh lén vua Nam Cảnh? Nếu không đến gần, với tốc độ của vua Nam Cảnh có thể dễ dàng rút đi, đến lúc đó sẽ kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ.
- Thử một lần!
Lục Ly quyết định đánh cược, cược vua Nam Cảnh hoài nghi có đại viên mãn ẩn núp trong chiến thuyền. Bởi vì hắn cảm giác vua Nam Cảnh vẫn luôn tra xét chiến thuyền, đầu hơi nghiêng, môi khẽ động. Động tác này khiến đôi mắt vua Nam Cảnh lóe sáng, trong chiến thuyền thật có cường giả đại viên mãn? Lợi dụng thần văn che giấu hơi thở rồi.
Vù!
Thần văn chiến thuyền hơi dao động, thân mình Lục Ly bắn ra, sau đó thần văn chiến thuyền lại mở ra. Khóe miệng vua Nam Cảnh lộ ra vẻ đùa cợt nhàn nhạt. Thần văn này tự động mở ra, tự động khép kín. Lục Ly căn bản không có động tác gì, xem ra trong chiến thuyền quả thật có cường giả ẩn núp.
Lục Ly chậm rãi bay tới, vua Nam Cung cũng không có để tâm. Tinh thần hắn tập trung cao độ, vẫn âm thầm lưu ý động tĩnh trong chiến thuyền. Giờ đây, hắn đến thiên nhãn cũng không để ý, chỉ chờ cường giả kia đánh lén, hắn đánh chết cường giả này, Lục Ly còn có thể chạy đi đâu? Chờ bắt Lục Ly, sưu hồn, hành tung của Tiểu Bạch cũng sẽ rõ ràng.
Hoàn mỹ!
Lục Ly bay thật chậm, hắn phi thường khẩn trương, khẩn trương đến thân mình hơi run. Đây không phải giả vờ, mà thật sự khẩn trương. Dù sao đối mặt một Cảnh Vương, hắn phải đánh lén một Cảnh Vương. Lỡ như vua Nam Cảnh công kích trước? Lỡ như hắn có thể đóng băng vua Nam Cảnh?
Nhiều chuyện ngoài ý muốn đều có thể phát sinh, đó là đường sinh tử, Lục Ly không thể không khẩn trương.
Vua Nam Cảnh phát hiện khẩn trương của Lục Ly, đối với Lục Ly càng không thèm để ý. Hắn càng tin tưởng trong chiến thuyền có cường giả, nếu không chỉ trông cậy vào Lục Ly, làm sao có thể giết chết đại viên mãn? Đó không phải nói giỡn sao?
Ngàn dặm, năm trăm dặm, ba trăm dặm, một trăm dặm!
Chút khoảng cách ấy, Lục Ly lập tức dừng lại. Lúc Lục Ly dừng lại, sắc mặt rất khó coi, môi cũng run rẩy, hắn nhìn vua Nam Cảnh nói:
- Ngươi... ngươi sẽ không giết ta chứ?
- Ha hả!
Vua Nam Cảnh cười nhạt nói:
- Ta là vua Nam Cảnh, ngươi cảm thấy với thân phận của ta sẽ lừa ngươi sao? Lại đây, giao thiên nhãn cho ta, ta thả ngươi rời đi!
Ừ...
Lục Ly thoạt nhìn hơi an tâm, tiếp tục chậm rãi phi hành, tốc độ càng ngày càng chậm, thân mình run rẩy càng lợi hại. Hắn không giống ngụy trang, cho nên trong mắt vua Nam Cảnh trở nên càng thêm chân thật, cảnh giác với Lục Ly cũng phai nhạt vài phần. Hắn mặt ngoài nhìn Lục Ly, kỳ thật lực chú ý vẫn luôn nhìn chằm chằm chiến thuyền, chờ đợi cường giả trong chiến thuyền ra tay.
Hắn tin tưởng, với chiến lực của hắn, không có cường giả gì có thể lặng lẽ đánh lén hắn. Cường giả kia vừa hành động, hắn có thể phản sát. Lục Ly không ngừng đến gần, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, đợi lát nữa có cần chấn thượng Lục Ly không? Lục Ly có Vô Ngân Đao, năng lực chạy trốn rất lợi hại.
- Quên đi, đợi lát nữa tính sau!
Vua Nam Cảnh nhìn tốc độ Lục Ly càng lúc càng chậm, hắn không kiên nhẫn nói:
- Lề mề cái gì? Nhanh lên!
- A!
Tốc độ Lục Ly hơi tăng lên, giờ đây hắn chỉ cách vua Nam Cảnh mấy chục dặm. Tình huống bình thường, giờ đây hắn đã có thể đánh lén, nhưng hắn vẫn không dám động. Tốc độ của vua Nam Cảnh ngay lập tức có thể lui về phía sau hơn mười ngàn dặm, hắn chỉ có một lần cơ hội xuất thủ.
Ba mươi dặm, hai mươi dặm, mười dặm!
Lục Ly lại dừng tay, hắn tự vấn có cần ra tay không, hiện tại nếu ra tay, có thể đóng băng vua Nam Cảnh rồi. Hắn chần chờ một chút, vua Nam Cảnh càng thêm buồn cười, lạnh lùng nói:
- Lại đây!
Tới gần hắn!
Thân mình Lục Ly “lạnh run”, chậm rãi bay đi, nếu quyết định đến gần rồi, vậy tự nhiên đến gần mấy chục trượng là tốt nhất, càng gần, xác suất thành công của đánh lén càng lớn. Rất nhanh hắn bay lại, cách vua Nam Cảnh chỉ còn nghìn trượng. Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục phi hành về trước.
Trăm trượng, năm mươi trượng!
Lục Ly rốt cục không dám đến gần nữa, thân mình đột nhiên sáng lên hào quang, sau đó bạo rống:
- Cảnh Vương, động thủ, tập sát hắn!