Bất Diệt Long Đế

Chương 5030: Chờ ngươi lại đây




Chuyện thiên nhãn đã truyền đi khắp nơi, vua Nam Cảnh thoạt nhìn rất có hứng thú, cũng không biết việc hắn nói dùng thiên nhãn đổi Tiểu Bạch là thật hay giả. Trái tim Lục Ly đập thình thịch, nếu có thể đổi, hắn sẽ đổi không chút do dự.

Nhưng hắn không ngốc, hắn biết vua Nam Cảnh khẳng định sẽ không đổi, hắn chỉ muốn mượn cớ cướp đoạt thiên nhãn, đánh chết mình. Thậm chí... hắn không giết Tiểu Bạch, có lẽ vì chủ ý này?

Trong đầu Lục Ly rất nhanh chớp động, ước chừng trầm mặc hơn mười hơi thở, hắn mới truyền âm nói:

- Ta làm sao cam đoan ngươi thật tình muốn đổi? Giao dịch thế nào mới có thể bảo vệ an toàn của Tiểu Bạch và ta? Không có bảo đảm, ngươi đừng xem ta là kẻ ngốc.

Ngoài mặt vua Nam Cảnh bất động thanh sắc, nhưng trái tim cũng đập thình thịch, ắt hẳn thiên nhãn này có thể lừa vào tay? Vua Nam Cảnh trầm ngâm, sau một lát, hắn nói:

- Ngươi nói đi, ngươi muốn đảm bảo thế nào?

Lục Ly trầm ngâm, hắn căn bản không tin lời của vua Nam Cảnh, hắn chỉ muốn cứu Tiểu Bạch, giữ chân vua Nam Cảnh, sáng tạo cơ hội, cho nên hai người đều mang ý xấu trong lòng.

Lục Ly nghĩ nghĩ, nói:

- Như vậy đi, ngươi phái thủ hạ đi Xương Giới giữ ta, ngươi để Tiểu Bạch rời đi. Chỉ cần sau khi rời đi một ngày, ta xác định hắn tạm thời an toàn, ta sẽ giao thiên nhãn cho thủ hạ của ngươi, thế nào? Xương Giới cách chỗ ngươi không xa, nếu ta không giao thiên nhãn, ngươi tùy thời có thể truy sát ta.

- Như vậy sao...

Vua Nam Cảnh cân nhắc, Tiểu Bạch rời đi một ngày cũng không chạy được bao xa. Hơn nữa hắn đã hạ năng lượng kỳ lạ lên người Tiểu Bạch, hắn có thể truy tung. Cho nên Tiểu Bạch căn bản khkông thể chạy thoát. Nếu có thể được thiên nhãn, vậy chuyến đi này đáng giá.

Hắn làm bộ khó xử, tự vấn:

- Ngươi hiện tại ở đâu? Lại đây mất bao lâu?

Lục Ly nghĩ nghĩ nói:

- Ta đến đó có lẽ cần một tháng nữa, ngươi ở đó chờ ta một tháng.

- Được!

Vua Nam Cảnh trầm giọng nói:

- Tiểu tử, giết ngươi hay không không có vấn đề gì với bổn tọa. Lục Tiểu Bạch, bổn tọa cũng có thể không giết. Điều kiện tiên quyết là ngươi không thể đùa giỡn bổn tọa, nếu không bổn tọa sẽ xé các ngươi thành mảnh nhỏ!

- Ngươi yên tâm đi, ngươi chờ gần đó, chờ ta đến!

Lục Ly truyền âm, nội tâm cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất trong thời gian ngắn đại viên mãn này sẽ không bỏ chạy. Đại viên mãn này muốn thiên nhãn của hắn, vậy hắn ít nhất có cơ hội cứu Tiểu Bạch.

Hắn thậm chí còn muốn tìm cơ hội... giết chết đại viên mãn này. Lỡ như đây không phải Cảnh Vương, chỉ là một đại viên mãn bình thường thì sao?

Vua Nam Cảnh mang theo Tiểu Bạch đi ra khỏi sơn động, sau đó hắn tìm một ngọn núi gần đó, tìm một sơn động, ngồi xếp bằng. Thương thế Tiểu Bạch rất nặng, vẫn hôn mê bất tỉnh. Thần niệm Lục Ly đảo qua, xác định vua Nam Cảnh vẫn không rời đi, cũng không giở trò.

Vua Nam Cảnh quang minh chính đại triệu tập bộ hạ xung quanh, Nam Cảnh sắp xếp vài thám báo gần đó, có mấy thống lĩnh sắp đại viên mãn. Hơn mười ngày sau, cường giả sắp đại viên mãn đã đến, còn mang theo hai trưởng lão Thánh Hoàng.

Cảm giác được thần niệm của Lục Ly quét sang nơi này, vua Nam Cảnh cười nói:

- Yên tâm, bên cạnh chúng ta không có cường giả, chỉ ba người chúng ta có năng lực, triệu tập đại viên mãn từ Tiên Vực cũng không nhanh như vậy, bọn họ giao dịch với ngươi đi.

- Được, chờ ta nửa tháng!

Lục Ly truyền về một câu, hắn bắt đầu tìm kiếm địa hình, hắn sợ vua Nam Cảnh hãm hại hắn, cho nên chuẩn bị lựa chọn một nơi giao dịch. Hắn tìm tòi một phen, tìm được một giới diện cách nơi đó mấy trăm vạn lý, bên kia có mấy chục giới diện, từ trên hư không nhìn xuống, địa hình tương đối phức tạp.

Lục Ly thay đổi phương hướng, bay đến bên này, hơn mười ngày sau, hắn đến một nơi tên là Kim Giáp Giới. Hắn tiến vào giới diện này. Sau đó hắn không liên hệ vua Nam Cảnh mà bắt đầu tra xét giới diện này. Mặt khác lợi dụng Chủ Thần Khí tra xét tình huống xung quanh.

Một bên khác, hắn để Huyết Linh Nhi bố trí thần văn trong một tòa núi lớn. Cho dù đối phương có đại viên mãn đánh bất ngờ, bằng vào thần văn Huyết Linh Nhi bố trí, có thể chống đỡ một thời gian, hắn có thể lợi dụng tế đàn truyền tống bên trong truyền tống rời đi, sau đó lén trốn đi.

Hắn muốn cứu Tiểu Bạch, cũng không muốn bị giết chết. Cho nên phải lợi dụng hết thảy thủ đoạn hắn có thể dùng, tranh thủ cứu Tiểu Bạch, hắn cũng có thể sống sót.

Tra xét ba ngày, Huyết Linh Nhi cũng bố trí thành công, Lục Ly truyền âm cho vua Nam Cảnh, nói:

- Ngươi nói người của ngươi đến Kim Giáp Giới, cách phía nam các ngươi mấy trăm ngàn dặm, mặt khác ngươi có thể chữa thương cho Tiểu Bạch!

- Được!

Vua Nam Cảnh đáp ứng sảng khoái, sau đó cảnh cáo:

- Ngươi đừng giở trò, nếu không ngươi chạy trốn đến chân trời góc biển, bổn tọa cũng sẽ truy sát ngươi đến chết!

- Ngươi không giở trò, ta khẳng định sẽ không xằng bậy!

Lục Ly truyền âm lại, vua Nam Cảnh để ba hạ thủ xuất động, Lục Ly truy tung theo ba võ giả kia, mặt khác thường tra xét vua Nam Cảnh, sợ hắn làm bậy.

Vua Nam Cảnh thoạt nhìn thật bình thường, đút Tiểu Bạch thần đan, nhưng Tiểu Bạch vẫn không tỉnh lại, không biết bị thương quá nặng hay bị vua Nam Cảnh phong ấn linh hồn. Thời gian lâu như vậy, thương thế của Tiểu Bạch cũng khôi phục một chút, thương thế ngoài da cơ bản đã khỏi.

Ba hạ thủ của vua Nam Cảnh tới rất nhanh, chỉ là tìm nửa ngày, bọn họ tiến vào sơn động của Lục Ly, nhìn thấy Lục Ly, cũng xác định Lục Ly có thiên nhãn, cường giả sắp đại viên mãn bóp nát một miếng ngọc phù.

Thân mình Lục Ly chợt lóe rồi biến mất, tiến vào pháp giới, trao đổi với vua Nam Cảnh:

- Người của ngươi xác định rồi, tín hiệu truyền đi thu được chưa? Ngươi để Tiểu Bạch rời đi, sau một ngày ta sẽ giao thiên nhãn cho ngươi. Nhớ rõ, đừng giở trò gì, nếu không, ngươi vĩnh viễn không chiếm được thiên nhãn.

Ầm!

Vua Nam Cảnh vỗ một chưởng lên ót Tiểu Bạch. Tiểu Bạch từ từ tỉnh lại, hắn nhìn thấy vua Nam Cảnh, lập tức muốn công kích.