Vua Nam Cảnh cười tủm tỉm nói:
- Lục Tiểu Bạch đừng xúc động, ngươi không phải đối thủ của ta. Ngươi muốn báo thù thì đợi đến lúc trở thành đại viên mãn rồi nói sau. Được rồi, ngươi đi đi, huynh đệ ngươi cứu ngươi kìa, ngươi chỉ có một ngày, sau một ngày, ta sẽ đuổi giết ngươi.
Con ngươi Tiểu Bạch lóe ra, chần chờ một lát, truyền âm của Lục Ly vang lên:
- Tiểu Bạch đừng xúc động, ngươi trước rời khỏi nơi này, lập tức!
A?
Tiểu Bạch ngẩn ra, sau đó vui mừng hỏi:
- Lão Đại, là ngươi sao?
- Đúng vậy!
Lục Ly truyền âm:
- Tiểu Bạch, ngươi đừng hỏi nhiều, trước rời giới diện này rồi nói sau!
- Được!
Tiểu Bạch oán hận nhìn thoáng qua thân mình vua Nam Cảnh, bay ra ngoài, vua Nam Cảnh nhìn Tiểu Bạch rời đi, khóe miệng lộ tươi cười nhàn nhạt.
Hắn hạ năng lượng đặc thù lên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch không cảm giác được, chỉ có năng lượng này, Tiểu Bạch bỏ chạy đến chân trời góc biển hắn cũng có thể tìm được.
Sau khi Tiểu Bạch bay vụt ra khỏi giới diện, truyền âm của Lục Ly vang lên:
- Ngươi một đường bay đến phía nam, bằng tốc độ thật nhanh, ta ở trong giới diện phía trước mấy trăm ngàn dặm, ngươi đến hội hợp với ta. Mặc khác, ngươi tra xét rõ ràng, xem thân thể có lưu lại ký hiệu đặc biệt không, sợ bị đại viên mãn kia truy tung.
- Được!
Nghe được giọng nói của Lục Ly, Tiểu Bạch có cảm giác muốn rơi lệ khó hiểu. Giống như đứa nhỏ mất phụ thân, lẻ loi hiu quạnh, gặp ca ca từ bên ngoài trở về của mình. Hắn vừa cẩn thận kiểm tra, vừa phi hành rất nhanh.
Sau khi hắn kiểm tra một lần, cảm giác thần niệm bao phủ mình vẫn còn, hắn vội vàng nói:
- Không thành vấn đề, trên người ta cũng không thành vấn đề, cũng không có vật gì, không có mùi gì,...
- Lại kiểm tra lần nữa!
Lục Ly dặn dò, sau đó thần niệm quét sang phía vua Nam Cảnh, xác định vua Nam Cảnh không hành động, hắn lại tra xét bốn phương tám hướng, cũng không phát hiện dị thường gì. Từ nơi này bay trở về hắn cần nửa ngày, chờ Tiểu Bạch đến đây, hắn sẽ mang Tiểu Bạch trốn đi.
Đúng vậy, Lục Ly chuẩn bị trốn!
Hắn giao ra thiên nhãn, đối phương cũng sẽ giết hắn và Lục Tiểu Bạch, một khi đã như vậy, hắn vì sao phải giao ra? Vốn hắn còn muốn mang Tiểu Bạch bỏ chạy đến giới diện còn lại, về sau thay đổi chủ ý.
Hắn có thể để Tiểu Bạch tiến vào pháp giới, cho dù hắn chết, pháp giới cũng không sụp đổ, vậy Tiểu Bạch vẫn còn cơ hội sống sót...
Vua Nam Cảnh vẫn không nhúc nhích, thản nhiên chờ đợi. Gần đó cũng không có dao động gì, dưới chân núi bố trí thần văn báo động cũng không cáo dấu hiện gì, thời gian rất nhanh trôi qua, Tiểu Bạch đi đến bên này, tiến vào giới diện, tiến thẳng đến bên này.
Lục Ly vẫn xác định tình huống xung quanh, chờ Tiểu Bạch đến chân núi, thân mình hắn phóng ra nhanh ra ngoại giới. Cường giả sắp đại viên mãn chờ bên ngoài trầm giọng nói:
- Lục Ly, tộc vương nhà ta đã thả Lục Tiểu Bạch, ngươi nên giao đồ vật rồi!
- Có thể!
Nhẫn trong tay Lục Ly sáng ngời, sau đó hàn khí trào ra, bốn phía nhất thời đóng băng. Lục Ly rất nhanh hấp thu hàn khí, nếu không Tiểu Bạch dưới chân núi có lẽ cũng sẽ bị đóng băng.
Hàn khí này rất khủng bố, ba võ giả kia bị đông lại, hai Thánh Hoàng trực tiếp bị đông chết, nguyên lực sinh mệnh khô kiệt, hồn phi phách tán...
Vù!
Lục Ly lấy ra Vô Ngân Đao, hung hăng bổ đến cường giả sắp đại viên mãn này, một tiếng nổ vang nặng nề, đầu của cường giả sắp đại viên nở hoa. Lục Ly chém giết hai người khác, thần niệm hướng đến Tiểu Bạch dưới chân núi, quát to:
- Tiểu Bạch, đi lên!
Thần văn trên núi không mở ra, Tiểu Bạch trực tiếp bay vụt lên, còn chưa bay đến nơi, từ xa nhìn thấy Lục Ly, nước mắt lập tức tuôn trào. Sau đó trực tiếp nhào vào lòng Lục Ly, khóc lớn.
Lục Ly vỗ bả vai Tiểu Bạch, nói:
- Được rồi, ta đều biết cả, ngươi nén bi thương đi. Hiện tại không phải lúc tán gẫu, ta trước mang ngươi rời đi!
Vù!
Lục Ly mang Tiểu Bạch vào trong không gian thần khí, sau đó tiến vào trong pháp giới. Hắn vẫy tay một cái, một Cung Hoàng Đỉnh xuất hiện, hắn đảo ngược Cung Hoàng Đỉnh lại, biến lớn Cung Hoàng Đỉnh. Thúc giục Cung Hoàng Đỉnh, thân mình hắn tiến vào trong đỉnh. Hào quang trong Cung Hoàng Đỉnh lóng lánh, ngăn cách hàn khí bên ngoài.
Vù!
Lục Ly phóng ra Tiểu Bạch từ trong không gian thần khí, Tiểu Bạch nhìn xung quanh, có hơi ngờ vực hỏi:
- Lão Đại, nơi này là nơi nào?
- Trong pháp giới của ta!
Đối với Tiểu Bạch, Lục Ly không có bí mật, hắn nói;
- Ngươi đừng rời khỏi đỉnh này, hàn khí bên ngoài ngươi không chịu được, ngươi đừng làm gì, ngoan ngoãn chờ đợi bên trong đi.
Lục Ly không nhiều lời, thân mình chợt lóe ra ngoài. Sau đó lập tức phóng ra Vô Ngân Đạo, tiềm ẩn bên ngoài.
Hắn xông lên trời cao, tìm một chỗ hư không bạc nhược, hắn di chuyển ra ngoài. Nào biết chỗ hư không bạc nhược lại có thần văn, còn là một loại thần văn rất mạnh.
- Không hay rồi!
Lục Ly kinh hãi, trên mặt đều là vẻ chấn kinh, thần văn này bố trí khi nào? Hắn sao lại không phát hiện? Rất tà môn. Hơn nữa thần văn này phi thường mạnh, khẳng định là đại viên mãn bố trí. Thần văn này Huyết Linh Nhi có thể phá, vấn đề lỡ như bên ngoài có đại viên mãn thì sao?
- Mặc kệ, Huyết Linh Nhi phá trận!
Lục Ly phóng thích ra Huyết Linh Nhi, sau đó hắn tiến vào pháp giới tra xét tình huống bên ngoài. Không ngoài dự liệu của hắn, sau khi Huyết Linh Nhi bắt đầu nghiên cứu trận pháp thần văn, một đại viên mãn bên ngoài dần hiện ra, đứng ở cửa ra vào, trong tay còn cầm thần binh Chí Tôn.
Nội tâm Lục Ly chần chờ. Nếu hắn không đi ra, chờ đại viên mãn bên kia đến, vậy muốn đào tẩu càng khó khăn. Nếu phải đi ra ngoài, vậy cần đấu một trận với đại viên mãn bên ngoài. Uy lực hàn khí của hắn tăng lên gấp mười, hắn có lẽ có thể đóng băng đại viên mãn, hắn vẫn có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm.
Vấn đề là lỡ như đóng băng không được?
Đây cũng không phải chuyện đùa, sẽ chết người. Nghĩ đến chiến lực hiện tại của hắn chống lại đại viên mãn, thật dễ dàng bị giết chết.
- Thử một lần!