Trải qua nhiều năm không ngừng khuếch trương, pháp giới Lục Ly đã trở nên rất lớn, phương viên chừng mấy trăm vạn dặm, chẳng khác gì một tiểu thế giới cả. Pháp giới này không có gì, chỉ có một ít năng lượng được Lục Ly chứa đựng trước đỏ, hỏa diễm màu đen, Hủy Diệt Thần Dịch, rồi thì mấy thứ như Chí Tôn thần binh....
Bây giờ trọn cả pháp giới đã biến thành một mảnh trắng xóa, nương theo gió tuyết không ngừng rơi xuống, mặt đất trong khắp pháp giới đều hiện ra tầng băng, cảm giác pháp giới Lục Ly đã hoàn toàn biến thành một thế giới băng tuyết khác.
Những băng tuyết này rơi xuống có ảnh hưởng rất lớn đối với hỏa diễm, đám hỏa diễm màu đen kia không ngừng giảm bớt, còn Hủy Diệt Thần Dịch hay hàn khí thì đều không bị ảnh hưởng, hàn khí thậm chí còn đang chậm rãi tăng nhiều.
Nếu băng tuyết tiếp tục rớt xuống, hỏa diễm màu đen trong pháp giới Lục Ly sẽ hoàn toàn biến mất, chẳng qua vậy cũng không sao, hiện tại thủ đoạn mạnh nhất của Lục Ly là hàn khí, hỏa diễm biến mất, hàn khí vẫn còn, thậm chí tăng nhiều.
Hưu!
Lục Ly vẫn một mực bôn tẩu, ánh mắt mông lung, trong tầm mắt tựa hồ không thấy được cảnh vật gì cả, hắn chỉ đang mù quáng đi đường, mù quáng tìm kiếm, hi vọng có thể tìm tới cánh cửa kia, đẩy ra cánh cửa kia.
…
Tiên Vực, Bắc Cảnh!
Đại chiến bạo phát rất nhanh, chiến tranh là do bọn lão Bệ dẫn lên trước, bọn hắn bay thẳng tới Bắc Vương Thành, trên đường phàm là gặp phải thành trì có Bối tộc, bọn hắn sẽ dừng lại. Sau đó xuất động mấy tên đại viên mãn, đồ thành, san thành trì thành bình địa.
Thành viên Bối tộc cư trú trong những tiểu thành này đều là kẻ yếu, thậm chí đa phần là hỗn huyết giữa Bối tộc và các tộc quần khác. Nhưng bọn lão Bệ không quản được nhiều như vậy, mười bốn đại viên mãn này có quá nửa là Tiên Thú, thiên tính bạo ngược hung tàn.
Trong lòng bọn hắn, lần này tới Bắc Cảnh không chỉ để giải quyết sự tình, mà còn để báo thù thay cho Đông Cảnh chi vương. Hơn nữa lần này bọn hắn rất có thể một đi không về, bởi thế bọn hắn đã không có quá nhiều cố kỵ, cứ thế một đường huyết tẩy đi qua.
Tàn bạo!
Chỉ sau hai tháng phi hành, trên đường đi bọn hắn đã đồ hơn ba mươi tòa thành, rất nhiều thành trì võ giả Bối tộc trong đó vốn không nhiều, nhưng vẫn cứ bị diệt. Không chừa một mống, thành trì cũng bị hủy, biến thành một đống phế tích.
Tin tức truyền ra, Bắc Cảnh tạc nồi, Tiên Vực cũng là ồ lên xôn xao.
Chiến tranh giữa cao tầng với nhau, trước nay đều là phân ra thắng bại, sau đó mới tới diệt tộc. Giờ thắng bại còn chưa phân, bên này lại đã bắt đầu tiến hành diệt tộc? Hơn nữa cũng quá tàn bạo...
Rất nhiều người tuy không phải tộc nhân Bối tộc, lại cũng bị huyết tẩy, Đông Cảnh chi vương đây là muốn làm gì? Chém tận giết tuyệt toàn bộ Bắc Cảnh ư?
Vô số thành trì Bắc Cảnh rơi vào khung cảnh hoảng loạn, chỉ cần là võ giả thuộc thành trì nằm trên lộ tuyến chiến thuyền đi qua, bất kể có phải Bối tộc hay không, ai nấy đều nhanh chân trốn sạch. Thậm chí rất nhiều tiểu gia tộc trực tiếp di dời sang tận Đấu Cảnh, sợ trọn cả Bắc Cảnh đều không an toàn.
Bối gia không có bất kỳ phản ứng nào, Bối Huyền cũng chẳng hề lộ diện, càng không phát ra thông cáo. Rất nhiều võ giả kinh nghi bất định, cường giả Bối gia đang làm gì? Thậm chí có người hoài nghi, liệu có phải Bối Huyền đã chạy rồi không?
…
Bối Huyền không chạy mà ở ngay trong Bắc Vương Thành, hắn đang khôi phục, đang thích ứng với nhục thân mới, đồng thời làm chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.
Không sai!
Hắn đang chuẩn bị đại chiến, hắn chuẩn bị chiến một trận, hắn chuẩn bị chém giết cường giả Đông Cảnh đến đây tập kích.
Hắn có dã vọng, cũng có lòng tin, bởi vì... trực giác mách bảo hắn, Đông Cảnh chi vương đã chết.
Trực giác này không phải tự nhiên sinh ra, mà là hắn căn cứ đủ loại tình huống mới làm ra phán đoán. Lúc ấy Đông Cảnh chi vương và Khôn Ma đại chiến, hắn ở ngay sát bên cạnh, hơn nữa còn một mực lưu ý chiến cuộc, không chú ý không được, hắn sợ Đông Cảnh chi vương đột nhiên tập kích mình.
Căn cứ phán đoán của hắn, mặc dù bị Diệt Ma đại trận áp chế, chiến lực Đông Cảnh chi vương và Khôn Ma chiến lực về cơ bản là ngang nhau. Đánh lâu vậy rồi, song phương ai đều không làm gì được ai, chỉ là ngươi khiến ta bị thương, ta khiến ngươi bị thương, chứ hai bên đều không cách nào tạo ra được tổn thương trí mạng, bằng không cũng sẽ không đến nỗi đánh lâu như vậy.
Đánh hơn một ngày, Đông Cảnh chi vương đứt mất một cánh tay, Khôn Ma bị chặt mấy đao, Đông Cảnh chi vương có vẻ còn bị thương nặng hơn chút. Sau đó liền là một đao sau cùng kia, Diệt Ma đại trận tựa hồ đã sắp không gánh được, thế là Khôn Ma tìm tới cơ hội oanh phá đại trận.
Nhưng cơ hội này thật ra là do Đông Cảnh chi vương cố ý đưa cho, đúng vào thời khắc ấy, Đông Cảnh chi vương đánh ra một đao kia, một đao kia rõ ràng lớn gấp mấy lần trước đó, thậm chí không chỉ mười lần.
Đông Cảnh chi vương một đao giết đi Khôn Ma, điều này quá không hợp lí. Nếu trước đó Đông Cảnh chi vương có thể phóng thích một đao kia, vậy cần gì phải chờ đợi thời gian dài thế, vừa đối mặt liền ra tay miểu sát chẳng phải càng tốt?
Nếu vừa khai chiến liền tìm cơ hội phóng thích một đao kia, vậy bọn hắn đừng hòng chạy được một ai, tất cả đều phải chết sạch.
Thời điểm bổ ra một đao kia, Bối Huyền cảm thấy trong thân thể Đông Cảnh chi vương có gì đó không đúng, nháy mắt ấy hắn cảm giác khí tức trên thân Đông Cảnh chi vương đột nhiên biến mất, như thể hết thảy mọi thứ trong thân thể đều bị đào rỗng.
Còn nữa, ngay cả đến sau phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ, lúc ấy Bối Huyền bị dọa sợ, nhưng sau này tử tế hồi ức lại cảm thấy tựa hồ không mạnh như trong truyền thuyết. Lúc ấy linh hồn hắn thoát ly thân thể, nếu Đông Cảnh chi vương ở trong trạng thái bình thường, hắn tin tưởng linh hồn đều trốn không thoát.
Bối Huyền tự nhận chiến lực bản thân không tính quá mạnh, so Nguyên Cảnh chi vương còn yếu thua một chút, năm đó Nguyên Cảnh chi vương đều không thể chạy thoát, hắn có thể chạy thoát được ư? Dù có thể chạy thoát, đến sau nếu Đông Cảnh chi vương muốn truy sát, hắn ở trong trạng thái linh hồn có thể chạy được đi đâu? Nhưng đến sau Đông Cảnh chi vương lại không truy sát.