Tin tức truyền ra, toàn bộ Tiên Vực đều chấn động, vô số trinh sát khoái tốc truyền tống đến Bắc Cảnh, chờ đợi trận Cảnh Vương chi chiến sắp tới, chẳng lẽ lần này lại phải chết đi thêm một Cảnh Vương?
Bối Huyền đây là tự tìm đường chết, Đông Cảnh chi vương ngay cả Khôn Ma đều có thể thịt, lần trước hắn may mắn thoát được linh hồn, không tìm nơi nào đó giấu mình, lại dám đi ra nghênh ngang phách lối. Đúng là tự gây nghiệt không thể sống.
Rất nhiều đại thế lực đại tộc ngo ngoe muốn động, chỉ chờ Bắc Cảnh chi vương xử lý Bối Huyền, sau đó bắt đầu mưu đoạt Bắc Cảnh, trở thành tân Bắc Cảnh chi vương.
Trận chiến này hấp dẫn vô số ánh mắt, phía Khôn Cảnh ngược lại đã không mấy đại tộc chú ý tới nữa. Đại chiến ở Khôn Cảnh đã khai màn, nên thượng trận đều thượng trận, tiếp theo chỉ là hỗn chiến thôi, chẳng có gì để xem cả.
Từ mặt nam Bắc Cảnh, một chiếc chiến thuyền phá không lao về hướng bắc, mang theo quyết tâm đập nồi dìm thuyền, đám người lão Bệ đứng trên boong thuyền, nét mặt trang nghiêm, sát khí ngút trời.
…
Thiên Vũ Tinh Vực, Tê Cổ Giới, Băng Hà Cốc.
Lê Hoàng và Dư Hoàng rất thất vọng, có chút không biết phải làm sao. Bọn Khôn Ma và Bối Huyền đều đi cả, nói là đi chặt Đông Cảnh chi vương, chỉ lưu lại một tên đại viên mãn trông giữ bên này. Sau đó đại viên mãn kia cũng đi, bọn hắn lại bị lưu lại, bị nhốt ở trong Thần Văn đại trận.
Cũng không phải đại viên mãn kia tâm địa thiện lương, không đồ sát đám con tin trong đây, mà là đại viên mãn kia sau khi nghe được tin tức chiến bại, bị dọa cho cái gì cũng không dám làm, lập tức cút thẳng.
Nếu Đông Cảnh chi vương thắng, vậy Lục Tiểu Bạch chắc chắn sẽ đến giải cứu con tin. Hắn đánh giết những võ giả phổ thông này lại được ích gì? Như thế sẽ chỉ kéo cừu hận, sẽ chỉ mang đến tai họa bất tận cho tộc quần hắn, bởi thế đại viên mãn kia mới không động thủ là tức tốc trốn đi.
Thần Văn ở đây là do Cương Nhạc bố trí, ở phương diện bố trí Thần Văn, Cương Nhạc khá là cường đại, Lê Hoàng và Dư Hoàng muốn phá giải là điều rất khó. Bởi thế nguyên một đám võ giả đều bị nhốt ở trong này, cũng may đại bộ phận cường giả đều thuộc phái hệ Lê Hoàng và Dư Hoàng, nên vẫn có thể khống chế được trường diện.
Đại chiến đã qua đi mấy tháng, bọn Bối Huyền lại không thấy trở về, một tên đại viên mãn đều không thấy. Trong lòng đám người Lê Hoàng rất hoảng loạn. Bởi vì bọn hắn nghe nói Lục Ly đang ở ngay trong Băng Hà Cốc, nếu đám đại viên mãn Bối Huyền mãi không đi về, vạn nhất Lục Ly từ bên trong đi ra thì sao?
- Trước nghĩ cách phá giải Thần Văn!
Lê Hoàng càng nghĩ càng sợ hãi, hắn đã không nghĩ được quá nhiều, trước cứ phá giải Thần Văn rời khỏi chỗ này cái đã. Quân tử không đứng dưới tường sắp sập, giữ lại mạng nhỏ mới quan trọng, không quản sau cùng là Lục Ly thắng, hay là đại tộc Tiên Vực thắng, hắn đều phải nghĩ cách giữ mạng trước.
Mấy tên cường giả tiệm cận đại viên mãn tập trung đi nghiên cứu Thần Văn, nghĩ cách phá giải. Sau mấy ngày nghiên cứu, bọn Lê Hoàng không khỏi đau đầu, Thần Văn nơi này quá phức tạp, bọn hắn muốn phá giải sợ rằng không mất mấy năm thì đừng hòng làm được.
- Ồ...
Trong một nơi sơn động, Thiên Tàn lão nhân thấy bọn Lê Hoàng tụ lại một chỗ, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi, chụm đầu lại thầm thì, hắn và một vị trưởng lão Lục Minh khác liếc nhau, trong mắt hai người đều hiện ra một tia hi vọng. Tựa hồ mấy tháng gần đây đã không thấy đại viên mãn xuất hiện, bọn Lê Hoàng hình như đang nghĩ cách phá giải Thần Văn?
Vậy có phải đồng nghĩa với thế cục bắt đầu nghịch chuyển, phía Lục Ly có hi vọng thắng?
- Hắc hắc!
Nghĩ đến Lục Ly, Thiên Tàn lão nhân bất giác có được lòng tin cực mạnh, tiểu tử đi ra từ Đấu Thiên Giới này mang đến cho hắn quá nhiều kinh hỉ, bây giờ cục diện biến hóa như thế, không chừng Lục Ly sẽ có hi vọng phá cục.
Bọn Thiên Tàn lão nhân ngược lại không nghĩ qua đến chuyện giết ngược đi ra, cường giả tiệm cận đại viên mãn Lục Minh đều không ở đây, bọn hắn chẳng có một tên cường giả nào cả, giết ngược đi ra, vậy khác gì tìm chết đâu? Bọn hắn chỉ cần thành thành thật thật, chỉ cần Lục Ly không chết, an toàn của bọn hắn hẳn sẽ không thành vấn đề.
- Lục Ly, ngươi đừng khiến lão phu thất vọng, sống chết của nhiều đệ tử Lục Minh thế này đều ký thác trên người ngươi.
Thiên Tàn lão nhân khẽ thở dài thì thào, sau đó nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
…
Lục Ly lại khiến Thiên Tàn lão nhân thất vọng rồ, tinh thần hắn càng lúc càng mơ hồ, trạng thái vô cùng hỏng bét, hắn vẫn cứ thế tiếp tục chạy trong thế giới băng tuyết.
Trong thế giới băng tuyết này tựa hồ có một loại ma lực thần kỳ, có thể vô thanh vô tức khống chế linh hồn người tiến vào đây. Có thể khiến cho võ giả bất giác bôn tẩu, bất giác đi tìm cánh cửa có lẽ vĩnh viễn không tồn tại kia.
Mấy tháng đi qua, băng tuyết bên người Lục Ly càng lúc càng nồng đậm, nhiệt độ bốn phía xung quanh hắn cũng càng lúc càng thấp, còn nữa, pháp giới hắn cũng đều bị băng tuyết bao trùm, nhiệt độ thấp đến đáng thương.
Nếu Lục Ly tỉnh táo, hắn sẽ phát hiện nhiệt độ trong pháp giới thấp đến đáng sợ, e rằng Thánh Hoàng bình thường đi vào đều không trụ được.
Tựa hồ...
Trong pháp giới hắn phát sinh dị trạng như thế là bởi vì liên hệ nào đó với nhiệt độ và gió quyết quanh người.
Có lẽ gió tuyết trong pháp giới chính là bay vào từ trên người hắn, những gió tuyết kia bay trúng người hắn liền trực tiếp biến mất, tựa như bay vào pháp giới.
Đây là cảnh tượng rất quỷ dị, chuyện xảy ra trong pháp giới cũng vô cùng quỷ dị, dù Lục Ly có thanh tỉnh, sợ rằng chính hắn đều không cách nào giải thích.
Pháp giới và thế giới này vốn không có liên hệ, chúng là hai thế giới hoàn toàn tách biệt, điểm kết nối duy nhất chính là Lục Ly. Gió tuyết có thể thông qua Lục Ly bay vào trong pháp giới, điều này thực sự quá mức quỷ dị, càng giống như chuyện hoang đường.