Bên trong gốc cây đào khổng lồ, có lão giả ngồi xếp bằng trên đất, một bên cánh tay bị xoắn nát, chẳng qua hắn đổi một thân áo bào mới, mái tóc chải vuốt chỉnh tề, nét mặt bình tĩnh, nhắm mắt ngồi xếp bằng, tựa hồ đang nhập định.
Cạnh đó là mười tên đại viên mãn khụy gối vây xung quanh, nét mặt bi thiết, nhưng không ai phát ra bất kỳ thanh âm nào, thỉnh thoảng lại nhìn lão nhân cụt tay kia, trong mắt chất đầy bi thương.
Đám đại viên mãn này đi theo Đông Cảnh chi vương nhiều năm, là thuộc hạ trung thành nhất của hắn, lần này có thể theo hắn tới xuất chiến đã chứng minh hết thảy.
Đa phần đám đại viên mãn này đều có tộc quần, bọn hắn lại vứt bỏ tộc quần, cùng theo xuất chiến, điều này bằng với gạt sống chết của tộc quần sang một bên không quản. Cảm tình bọn hắn dành do Đông Cảnh chi vương rất sâu đậm, ở trong lòng bọn hắn, vị lão nhân này chính là Thần, đánh đâu thắng đó.
Bây giờ... Thần cuối cùng sắp vẫn lạc.
Khí tức Đông Cảnh chi vương đã rất hư nhược, lúc này hắn còn đang luyện hóa thần dược, là một gốc thần dược đặc biệt trân quý. Thần dược này không phải dùng để kéo dài tính mạng, mà là dùng để mọc ra cánh tay. Cả đời Đông Cảnh chi vương rất trọng thể diện, dù chết cũng muốn được chết toàn thây, quan trọng hơn cả là hắn không muốn Tiểu Bạch nhìn thấy bộ dạng này.
Sinh mệnh Nguyên lực của hắn đã hao hết, linh hồn cũng bị trọng thương, Bản Nguyên Thần Lực đều dùng cạn sạch, bản thân hắn thọ nguyên vốn đã không nhiều, lần này một hơi thiêu đốt toàn bộ thọ nguyên. Hiện tại sở dĩ còn chưa chết là bởi thần dược treo một hơi, cũng là hắn ráng gắng gượng, hắn đang chờ Tiểu Bạch.
Mười mấy vạn năm trước, hắn bị Khôn Ma đánh trọng thương, chiến lực Khôn Ma cường đại là điều không cần hoài nghi. Mười mấy vạn năm đi qua, chiến lực hắn đề thăng không ít, nhưng Khôn Ma cũng đề thăng. Nếu không phải Diệt Ma đại trận áp chế chiến lực Khôn Ma, hắn không cách nào đánh giết được đối phương, dù thế hắn vẫn phải trả ra đại giá cực lớn.
Nhưng cũng đáng!
Đông Cảnh chi vương lại cho rằng rất đáng được, mười mấy đại viên mãn tại trường cũng cảm thấy đáng được.
Vứt bỏ mấy ngàn năm thọ nguyên còn lại, có thể đánh chết Khôn Ma, còn có thể hủy đi nhục thân Bối Huyền, vậy là đủ rồi. Lần này Đông Cảnh chi vương tính là rửa sạch sỉ nhục, cũng đúc thành uy danh vô thượng cho hắn, trước khi chết có thể có được vinh dự như thế, đây là điều mà ngàn ngàn vạn vạn võ giả truy cầu cả đời.
Còn một điểm nữa!
Đông Cảnh chi vương bảo hộ được Đông Cảnh, bảo hộ được những thuộc hạ trung thành nhất của hắn, chí ít có thể tranh thủ cho bọn hắn mấy chục năm, thậm chí mấy trăm mấy ngàn năm an nhàn.
Khôn Ma chết rồi, lần trước đại viên mãn Khôn tộc cũng bị chém giết không ít, tộc nhân hạch tâm Khôn tộc tử thương thảm trọng, Khôn tộc nguyên khí đại thương. Nếu Khôn tộc còn tiếp tục bá chiếm Khôn Cảnh, kết cục chờ đợi bọn hắn chính là diệt vong. Bởi thế cường giả Khôn tộc nếu không ngốc, sau khi nhận được tin hẳn sẽ lập tức vứt bỏ Khôn Cảnh, tìm kiếm nơi nào đó tiềm ẩn đi.
Nhục thân Bối Huyền bị hủy, cường giả đại viên mãn Bắc Cảnh tử thương thảm trọng, địa vị Bắc Cảnh chi vương cũng tràn ngập hung hiểm. Đông Cảnh chi vương chết rồi, vấn đề là điều này chỉ có bọn hắn biết, bên ngoài lại không biết.
Chỉ cần ngày nào còn chưa xác định Đông Cảnh chi vương chết rồi, ai còn dám động đến Đông Cảnh? Đừng nói đại gia tộc, dù là Nam Cảnh chi vương Tây Cảnh chi vương cũng không dám tùy tiện tới gây hấn.
Chiến tích siêu cường lần này của Đông Cảnh chi vương mang đến chấn nhiếp rất lớn cho những đại tộc và cường giả âm mưu cướp đoạt Đông Cảnh. Cộng thêm hỗn loạn sắp tới ở Khôn Cảnh và Bắc Cảnh, những đại tộc và cường giả ngo ngoe muốn động kia sẽ lập tức chuyển dời mục tiêu, đi mưu đoạt Khôn Cảnh hoặc Bắc Cảnh.
Hoàn mỹ!
Ánh mắt mười bốn tên đại viên mãn nhìn Đông Cảnh chi vương càng thêm khâm phục và bi thiết. Vị này mưu lược hay chiến thuật đều tuyệt đỉnh, chiến lực vị này cũng vang dội cổ kim, vị này chết rồi, dư uy lại vẫn đủ sức che chở bọn hắn.
Hưu!
Hai ngày sau, hai đạo thân ảnh bay vụt đến, Vẫn đại nhân rốt cục cũng mang theo Tiểu Bạch tới.
Vẫn đại nhân không trốn đi quá xa, sau khi mang theo Tiểu Bạch rời đi, hắn tới tế đàn truyền tống được bố trí ở phụ cận, sau đó tiến vào ẩn nấp trong bí cảnh. Nếu Đông Cảnh chi vương chiến bại, hắn cũng sẽ không rời đi, mà sẽ tiềm phục một đoạn thời gian trong bí cảnh rồi mới tìm cơ hội thoát đi.
Thương thế Tiểu Bạch rất nặng, nhưng sau hai ngày tu dưỡng đã khôi phục được phần nào, nhìn từ bên ngoài không có ảnh hưởng gì lớn. Vẫn đại nhân cũng chưa nói cho hắn biết quá nhiều, chỉ nói chiến đấu kết thúc, Đông Cảnh chi vương triệu hoán. Bởi thế lúc này tâm tình Lục Tiểu Bạch còn rất vui vẻ, sau khi bay tới lại không dám đến gần, lấm la lấm lét liếc trộm Đông Cảnh chi vương, tựa hồ sợ Đông Cảnh chi vương tức giận trách phạt.
- Cảnh Vương!
Giọng Vẫn đại nhân hơi có chút nghẹn ngào, cố nén không khóc ra tiếng, hắn bay đến trước mặt Đông Cảnh chi vương, khuỵu gối trùng trùng quỳ xuống, không thốt nửa lời, chỉ là chôn đầu xuống thật sâu. Bả vai khe khẽ rung động, đoán chừng vùi đầu là vì không muốn cho những cường giả khác nhìn thấy khóe mắt hắn rơi lệ.
- Lão Vẫn tới rồi à!
Cánh tay Đông Cảnh chi vương đã mọc lại, khí sắc rất tốt, có lẽ cũng là hồi quang phản chiếu.
Hắn mở mắt, thần tình tươi cười, thanh âm lại có chút khàn khàn, hắn không nhìn Tiểu Bạch dáo dác ở đằng sau, mở miệng nói:
- Lão Vẫn, sau này sợ rằng phải khổ cực ngươi.
- Không khổ cực!
Giọng Vẫn đại nhân càng thêm nghẹn ngào, hắn ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nức nở nói:
- Lão nô hận không thể được cùng Cảnh Vương tiếp tục chinh chiến, cùng theo Cảnh Vương chiến đấu... thống khoái!
- Ha ha!
Đông Cảnh chi vương cười cười nói:
- Được rồi, đều là một đám lão bất tử, còn gì không xem phá đâu? Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, quay đầu các ngươi cũng sẽ có ngày này, bình tĩnh chút, đừng làm trò cười cho đứa nít ranh kia.
- Hả?