Tiểu Bạch rốt cục cảm giác được dị thường, Vẫn đại nhân vừa tới liền quỳ khóc, các đại viên mãn còn lại cũng len lén lau nước mắt. Rồi cả đối thoại giữa Vẫn đại nhân và Đông Cảnh chi vương, nếu hắn còn không nhìn ra điều gì, vậy thì quá ngu.
Hắn có chút mờ mịt, tứ xứ nhìn quanh một lúc, sau đó nhíu mày quét nhìn Đông Cảnh chi vương, lại nhìn Vẫn đại nhân quỳ dưới đất.
Hắn thấp thỏm đi tới, đứng ở trước mặt Đông Cảnh chi vương. Lần nữa nhìn Đông Cảnh chi vương một lúc lâu, nói:
- Lão cha, ngươi... không sao chứ?
Đông Cảnh chi vương ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Bạch, khoát tay, tiếp tục nói chuyện với Vẫn đại nhân:
- Nếu không có gì ngoài ý, phía Đông Cảnh tạm thời sẽ không an bình, quay đầu ngươi cứ làm theo ta phân phó, ngoài ra... đi dọa hai đứa chết nhát mặt nam với mặt tây một phen, đoán chừng hiệu quả sẽ càng tốt. Tiểu Bạch, ngươi chịu khó trông chừng, nếu có thể đột phá, vậy chính là chuyện tốt, nếu không thể đột phá, vậy liền cứ làm theo như ta bố trí. Tóm lại, sau này liền xin nhờ ngươi.
- Khoan... từ từ...
Tiểu Bạch đột nhiên xen vào nói:
- Lão cha, ngươi đây là đang làm cái gì? Sao ta nghe cứ cảm thấy như ngươi đang phó thác hậu sự vậy? Thân thể ngươi nhìn qua vẫn ổn mà, ngươi đừng làm ta sợ.... Lần này ta biết sai, ta nhận phạt, được chưa? Lần sau ta nhất định không làm loạn nữa.
Đông Cảnh chi vương phất phất tay, Vẫn đại nhân thối lui sang một bên, hắn ngước mắt nhìn qua Lục Tiểu Bạch, trong mắt hiện đầy vẻ từ ái, cứ thế nhìn Lục Tiểu Bạch không nói.
Hắn thấy sắc mặt Tiểu Bạch dần hơi biến, thấy cả người Tiểu Bạch mềm nhũn, bất thần ngồi bệt trên đất.
Đông Cảnh chi vương chậm rãi nhắm mặt lại, miệng môi mấp máy, hư nhược thốt ra mấy lời sau cùng:
- Tiểu Bạch, sau này lão cha không thể che gió che mưa cho ngươi được nữa, hết thảy đều phải dựa chính ngươi. Nỗ lực tu luyện, gặp chuyện phải dùng đầu óc, đừng làm mất cái uy của tộc Thôn Thiên Thú chúng ta...
Lời còn chưa nói hết, khí tức Đông Cảnh chi vương đột nhiên từ từ biến mất, Tiểu Bạch rốt cục cả kinh tỉnh lại, hắn cả lăn lẫn bò nhào tới, dùng sức lắc lắc Đông Cảnh chi vương.
Rung mấy lần nhưng không thấy có động tĩnh, nước mắt lập tức ngăn không được rớt xuống, lớn tiếng gào thét nói:
- Lão cha, lão cha! Ngươi đừng như vậy, ta nghe lời, ta nghe ngươi còn không được ư? Lão cha, ta sai rồi, ta thật sai rồi, không, không, không...
…
Một trận đại chiến chấn động thế gian hạ màn, trận đại chiến này dẫn lên toàn bộ đại thế giới chú ý, Tiên Vực và tám đại Tinh Vực đều mật thiết theo dõi, bởi vì trận đại chiến này sẽ làm thay đổi toàn bộ cách cục đại thế giới.
Đại chiến rất kịch liệt, kết cục lại vượt ngoài dự liệu của tất cả võ giả.
Bên ngoài Đông Cảnh, thậm chí bên trong Đông Cảnh đều đã tiềm phục lượng lớn cường giả, chỉ chực chờ tin tức Đông Cảnh chi vương chiến tử truyền về, những đại tộc và cường giả kia liền sẽ bắt đầu động thủ, bắt đầu huyết tẩy Đông Cảnh, bắt đầu tranh đoạt mảnh đất màu mỡ này, rất nhiều Tộc Vương đại tộc đều huyễn tượng trở thành tân Đông Cảnh chi vương, trở thành tân cường giả chí tôn.
Sau khi tin tức truyền về, tất cả cường giả đều tưởng rằng mình nghe lầm, ai nấy đều cho rằng tin tức có sai. Thẳng đến lúc được xác nhận, những cường giả kia mới vội vàng thối lui ra khỏi Đông Cảnh. Bọn hắn không dám vọng động, hơn nữa còn không ngừng đưa tin, không ngừng dò xét, không ngừng xác định tính chân thực của tình báo.
Khôn tộc xác nhận tin tức đầu tiên, bởi vì bản mệnh ngọc phù của Khôn Ma vỡ nát. Gia chủ Khôn tộc, cũng là con trai Khôn Ma mà lần trước không chết lập tức triệu tập tất cả cường giả trong tộc, sau một đêm thương nghị, bọn hắn làm ra quyết định, toàn diện ẩn lui, vứt bỏ Khôn Cảnh!
Đương nhiên, trước khi vứt bỏ, bọn hắn phát ra thông cáo... nói tin tức đang truyền bá trước mắt chỉ là lời đồn, tình báo chân thực là Đông Cảnh chi vương đã chiến tử, đây là tin giả Đông Cảnh cố ý tán rải ra.
Đầu bên kia, Bối tộc cũng nhanh chóng đưa ra phản ứng, tán rải tin tức, nói tin truyền bá trước mắt chỉ là lời đồn, đợi sau khi Khôn Ma và Bối Huyền trở lại, hết thảy lời đồn tự nhiên sẽ sụp đổ.
Hai gia tộc Cảnh Vương phát bố thông cáo, khiến các đại thế lực Tiên Vực đều nửa tin nửa ngờ. Bởi vì lộ trình quá xa, các đại thế lực lại không đích thân phái cường giả bản tộc đi qua, truyền tin chỉ là một ít trinh sát, một ít đại tộc Thiên Vũ Tinh Vực được thu mua, những tin tức này có tin được không còn phải chờ xác định, vạn nhất là tin giả thì sao?
Bởi thế đoạn thời gian này Tiên Vực vô cùng hỗn loạn, đủ loại tin tức bay đầy trời, trước khi có chứng thực, ai cũng không dám làm loạn. Ba vị Cảnh Vương kia không chết, ai dám ngóc đầu lên làm loạn, chán sống rồi chắc?
Tin tức truyền đến truyền đi, chừng mười ngày sau rất nhiều đại tộc mới phát hiện bất thường, Khôn tộc bí mật tập trung lượng lớn tộc nhân, tất cả tộc nhân Khôn tộc đều hội tụ về Khôn Ma Sơn. Khôn tộc triệu tập quân sĩ không có gì để nghi ngờ, nhưng một ít tộc nhân phổ thông cũng được triệu tập đi qua, vậy lại quá đáng nghi.
Năm ngày sau, tin tức được đến xác định, Khôn Ma quả thực chết rồi, bởi vì Khôn tộc... chạy trốn!
Số lượng Khôn tộc tụ tập quanh Khôn Ma Sơn nhanh chóng giảm mạnh, rõ ràng là đã tiến vào trong bí cảnh nào đó, lối vào bí cảnh này hẳn nằm ở ngay phụ cận Khôn Ma Sơn. Chẳng qua bên kia bị đại viên mãn Khôn tộc đích thân phong tỏa, tình báo chính xác còn chưa truyền ra.
Lại qua ba ngày, toàn bộ tộc nhân Khôn tộc chạy sạch, Khôn Ma Sơn đột nhiên nổ tung, san thành bình địa, tin tức cũng theo đó được đến xác thực chắc chắn... Đông Cảnh chi vương thắng, Khôn Ma chiến tử, Bối Huyền nhục thân bị hủy, hơn ba mươi đại viên mãn Bắc Cảnh tử trận.
Phía Đông Cảnh lập tức vui mừng khôn xiết, náo nhiệt dị thường, uy vọng Đông Cảnh cũng theo đó lên đến đỉnh cao. Đại tộc bên phía Khôn Cảnh lại đều như tang cha mẹ, đại tộc ở Bắc Cảnh cũng thấp thỏm bất an.
Đại viên mãn Bắc Cảnh chết nhiều lắm, thực lực Bắc Cảnh giảm mạnh, Bối Huyền nhục thân bị hủy, nghe nói linh hồn cũng bị trọng thương, không biết còn có thể sống được hay không?