Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, tiếp đó một đạo hư ảnh khổng lồ dài tới trăm dặm hiện ra, bắp thịt phồng lên, khí lưu màu đen phun ra, thoáng chốc liền bao phủ Bối Huyền và hai tên đại viên mãn khác gần đó.
- Thôn Thiên Thần Kỹ!
Bối Huyền bị dọa cho thiếu chút chút hồn phi phách tán, tốc độ Đông Cảnh chi vương phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ quá nhanh, phạm vi bao phủ quá rộng, hơn nữa tiếng rít vừa rồi tựa hồ có một loại ma lực vô hình, khiến tốc độ của hắn giảm mạnh. Hắn phát hiện thân thể bị khí lưu màu đen bao phủ, căn bản không cách nào di động, trong lòng càng thêm hoảng hốt.
Không chỉ hắn, hai tên đại viên mãn khác cũng không động đậy được, chỉ biết trơ mắt nhìn thân mình bị khí lưu màu đen bao phủ, khoái tốc bay vào trong miệng rộng của hư ảnh Thôn Thiên Thú. Miệng rộng này đã từng thôn phệ qua sinh mệnh vô số cường giả, một khi bị nuốt vào, không ai còn có thể sống sót.
- Xong, xong rồi!
Bối Huyền âm thầm hối hận, lão Thôn Thiên Thú một mực không phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ, e rằng chính là vì muốn chuẩn bị cho hắn. Hắn còn ngu ngơ tưởng rằng lão Thôn Thiên Thú sắp chết, cứ thế cắm đầu xông tới. Giờ thân thể hắn hoàn toàn không động đậy được, một khi bị nuốt đi vào, hắn tin tưởng lấy trình độ nhục thể hắn cũng khó mà gánh được.
- Trốn!
Không chút ngập ngừng, hắn tức tốc điều toàn bộ Bản Nguyên Thần Lực vào linh hồn, sau đó bọc lấy linh hồn trực tiếp ly thể mà ra. Ngay khi linh hồn hắn vừa xông ra khỏi nhục thân, một nửa Bản Nguyên Thần Lực bạo trướng, tạo thành một bức tường Bản Nguyên Thần Lực khổng lồ, sau thoáng chốc ngăn trở, linh hồn hắn hóa thành một đạo lưu quang phi tốc vút về nơi xa, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã thoát đi cả trăm vạn dặm.
Hai tên đại viên mãn còn lại thì không có được tốc độ phản ứng nhanh như vậy, thoáng chốc liền bị nuốt vào, cả nhục thân Bối Huyền cũng bị nuốt theo.
Rất nhanh, hư ảnh biến mất, giữa trời chỉ còn lại máu thịt tứ tung, hai tên đại viên mãn và nhục thân Bối Huyền đều bị xoắn nát.
- Trốn.
Số đại viên mãn Bắc Cảnh còn lại cũng bị dọa sợ, Bối Huyền bỏ lại nhục thân đào tẩu, hai tên đại viên mãn bị miểu sát trong nháy mắt, còn đánh cái rắm. Đông Cảnh chi vương có thể một hơi giết ba tên, vậy chẳng phải phóng thích mấy lần Thôn Thiên Thần Kỹ, tất cả người tại trường đều chết sạch. Hai đại Cảnh Vương một chết, một nhục thân bị hủy, quần long không đầu, bọn hắn đều bị dọa cho sợ vỡ mật.
Hưu hưu hưu!
Đám đại viên mãn Bắc Cảnh còn lại dồn dập thoát ly chiến trường, điên cuồng tứ tán ra khắp bốn phương tám hướng. Đại viên mãn bên phía Đông Cảnh đều người người mang thương, nhưng lúc này lại mạnh đến không hợp lẽ thường, tức tốc ra tay cuốn lấy một ít đại viên mãn, công kích càng thêm mãnh liệt mấy phần.
Rầm rầm rầm!
Bốn tên đại viên mãn bị lưu lại, chỉ cần bị lưu lại không đào tẩu được, như vậy về cơ bản liền bằng với phán quyết tử hình. Bọn hắn gầm thét, điên cuồng công kích, định phá vây mà đi, đáng tiếc phía Đông Cảnh còn có mười mấy đại viên mãn, há sẽ cho bọn hắn cơ hội đột vây?
- Rút lui!
Đại viên mãn Thiên Vũ Tinh Vực yên ắng triệt thoái, chiến cuộc đã định, Đông Cảnh thắng, tiếp tục ở lại đây, không chừng sẽ bị đại viên mãn Đông Cảnh vốn đã giết đến đỏ mắt xé xác mất.
- Rút...
Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương đã bắt đầu rút lui, ngay thời khắc Bối Huyền vừa chết, bọn hắn lập tức yên ắng triệt thoái ra sau. Trong lòng cả hai đều chất đầy phẫn hận và phiền muộn, tiếng rống sau cùng kia của Bối Huyền khiến bọn hắn bại lộ, bọn hắn cũng đã cảm thấy mình bị Đông Cảnh chi vương phát giác.
Trong lòng bọn hắn rất loạn, nếu tiếp sau Đông Cảnh chi vương muốn tính sổ, sợ rằng cảnh vực hai người bọn họ sẽ gặp rắc rối to. Bọn hắn không dám dừng lại, vội lấy tốc độ nhanh nhất trốn đi, trước về lại Tiên Vực rồi tính.
- Đi!
Trinh sát quanh đó cũng không dám ở lại lâu, dồn dập khoái tốc rút lui, náo nhiệt này mà nhìn tiếp, không chừng sẽ chết người.
Có thể tận mắt chứng kiến một trận đại chiến kinh động thế gian, đời này của bọn hắn cũng tính là đáng giá, ngày sau về già đều có thể khoác lác với hậu bối, nói năm đó bọn hắn cũng từng tận mắt thấy qua Cảnh Vương đại chiến.
Rầm rầm rầm!
Bốn tên đại viên mãn kia không kiên trì được quá lâu, chỉ sau hai nén hương, bốn tên đại viên mãn đều bị giết, phía Đông Cảnh còn thừa lại mười bốn đại viên mãn, Đông Cảnh chi vương không ra tay, một mực lạnh lùng đứng đó.
Phốc!
Đợi sau khi tên đại viên mãn cuối cùng bị đánh giết, khóe miệng Đông Cảnh chi vương mới trào ra máu tươi, cả người lảo đảo thiếu chút ngã xuống. Một tên đại viên mãn Đông Cảnh vội vàng tiến lại đỡ lấy Đông Cảnh chi vương, hoảng sợ nói:
- Cảnh Vương, ngài không sao chứ?
- Mang bản tọa đi!
Đông Cảnh chi vương nhắm mắt lại, phát ra tiếng nói rất hư nhược:
- Tìm một nơi an toàn, sau đó đưa tin cho lão Vẫn mang Tiểu Bạch tới, ta không kiên trì được lâu nữa.
- Cái gì?
- Cảnh Vương!?
Đám đại viên mãn Đông Cảnh thất kinh, kêu lên bi thống, bọn hắn dồn dập vây quanh, thần sắc tràn đầy vẻ không dám tin.
Chẳng phải mới vừa rồi Đông Cảnh chi vương còn rất cường hoành? Một hơi diệt sát hai tên đại viên mãn, hủy đi nhục thân Bối Huyền, sau giờ đảo mắt lại không được?
- Ha ha!
Khóe miệng Đông Cảnh chi vương nhếch lên ý cười đắng chát, hư nhược nói:
- Các ngươi tưởng Khôn Ma dễ giết vậy chắc? Vì giết hắn, ta một hơi thiêu đốt mấy ngàn năm thọ nguyên còn lại...
…
Thiên Vũ Tinh Vực, Đào Viên Giới, Đào Nguyên Sơn!
Đây là một tiểu giới diện, giới diện này bị một tên lão ma khống chế, mấy năm nay lão ma này một mực bế quan, bởi thế giới diện này bị phong ấn rất nhiều năm, không võ giả nào ra vào được.
Đào Nguyên Sơn rất đẹp, ở đây khắp nơi đều có một loại cây đào kỳ dị, một năm bốn mùa đều nở hoa, mùi thơm đặc biệt nồng nặc, hương lan xa vạn dặm. Đây chính là nơi Đào Viên Sơn Nhân, chủ nhân giới diện này cư trú, chẳng qua giờ đã bị tu hú chiếm tổ.