Bất Diệt Long Đế

Chương 5006: Một hơi thiêu đốt




Trong hư không có một đạo sương trắng, sương trắng này giống như là Thần Văn pháp trận, có thể khiến cho võ giả phụ cận không phát hiện ra được. Nam Cảnh chi vương thần sắc ngưng trọng nhỏ giọng thì thào, bên cạnh đó, sắc mặt Tây Cảnh chi vương cũng rất khó coi, trong lòng bọn hắn đều có dự cảm chẳng lành.

Song phương cộng lại mới chừng trên dưới sáu mươi đại viên mãn, bên phía Đông Cảnh chỉ có hai mươi người, nếu đại bộ phận người chết là phía Đông Cảnh, vậy Đông Cảnh còn thừa lại bao nhiêu đại viên mãn? Sao chiến đấu vẫn kịch liệt vậy được?

Bây giờ chiến đấu vẫn vô cùng kịch liệt, điều này chứng tỏ hai mươi mốt đại viên mãn chết đi kia rất có thể đa phần là người Bắc Cảnh.

Khôn Ma rất mạnh, đây là điều sớm được công nhận!

Mười mấy vạn năm trước, Khôn Ma thiếu chút giết chết Đông Cảnh chi vương, án theo lẽ thường mà nói, trận chiến này hoàn toàn không ngang hàng. Càng đừng nói bên này còn có thêm Bối Huyền, một người chiến lực không kém hai người bọn hắn là mấy. Kết quả đánh lâu vậy rồi, chiến đấu lại vẫn cứ kịch liệt, điều này chứng tỏ Khôn Ma và Bối Huyền không áp chế nổi Đông Cảnh chi vương.

- Hay là... chúng ta triệt thoái ra xa chút.

Nam Cảnh chi vương hơi sợ, cũng là vì năm đó bị Đông Cảnh chi vương đánh cho phá đảm, khi ấy thậm chí Đông Cảnh chi vương còn không phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ, liền đã nhẹ nhàng đánh trọng thương hắn, mang đến cho hắn âm ảnh cả đời. Hắn tin tưởng nếu Đông Cảnh chi vương thắng, lại phát hiện hắn, hắn sẽ chết rất thảm.

- Triệt thoái? Làm sao? Ngươi sợ?

Tây Cảnh chi vương liếc mắt nhìn hắn, dừng một lát, sau đó cũng nói:

- Nghe ngươi, miễn quay đầu lại nói bản vương không nể mặt...

Nam Cảnh chi vương tròn mắt, lại cũng không muốn nói gì thêm, hai người len lén lút lút triệt thoái ra sau, rút lui cả vạn dặm mới ngừng lại, sau đó tiếp tục sử dụng thiên địa chi lực cảm ứng từ xa xa.

Lại một ngày nữa đi qua, bọn hắn thông qua tiếng chiến đấu để cảm ứng, tựa hồ bên trong lại chết không ít, theo như thanh âm vọng ra, bên trong tựa hồ chỉ còn không tới ba mươi người.

Oanh!

Đột nhiên, có tiếng chấn nổ kịch liệt vang lên, tiếp sau, một đạo quang ảnh trường thương đâm rách Diệt Ma đại trận, xông thẳng trời cao.

Quang ảnh trường thương kéo dài ước chừng vạn dặm, trực tiếp diệt sát một ít trinh sát gần đó, trong hư không cũng xuất hiện một khe lớn dọa người, xung quanh là cuồng phong gào thét, sát khí tung hoành.

Chẳng qua, lúc này đã không có võ giả nào đi để ý trường thương kia, tất cả thần niệm đều đổ dồn vào trong phế giới, bọn hắn thấy được một cảnh khiến ai nấy đều chấn kinh đến độ tròng mắt lồi cả ra.

Đông Cảnh chi vương máu me khắp người, một cánh tay bị chém đứt, lúc này hắn đang từ từ quét trường đao qua thân một thi thể không đầu tay cầm trường thương, một chiếc đầu lâu vẫn còn đang bay múa giữa không trung, đầu lâu kia hai mắt trợn tròn, bên trong chất đầy không cam tâm và tuyệt vọng.

Đó rõ ràng là đầu lâu Khôn Ma!

Phanh1

Gần như đồng thời, trọn cả phế giới đột nhiên chia năm xẻ bảy, mất đi Diệt Ma đại trận thủ hộ, nháy mắt phế giới liền bị chấn nát. Bản thân một phế giới há gánh nổi nhiều đại viên mãn như vậy chiến đấu, trước đó không nổ tung là vì có Diệt Ma đại trận bảo hộ.

Tuy phế giới chia năm xẻ bảy, tiếng nổ vang vọng trời cao, nhưng lúc này toàn trường lại đều chết lặng, vô số thần niệm khóa chặt đầu lâu Khôn Ma, không nghĩ thông tại sao Khôn Ma sẽ chết?

Chiến lực vị này thuộc hàng top ba trong khắp Tiên Vực, mười mấy vạn năm trước thiếu chút đánh chết Đông Cảnh chi vương, không ngờ bây giờ lại bị Đông Cảnh chi vương một đao chém đầu.

Ngay cả đám đại viên mãn chính đang chiến đấu kia đều ngừng lại, đại viên mãn phía Bắc Cảnh nhìn thấy đầu lâu Khôn Ma, trong mắt đều là vẻ không dám tin, đều là vẻ sợ hãi. Thẳng đến ngay vừa rồi, tất cả đại viên mãn đều không cho rằng Khôn Ma sẽ chết, thậm chí không cho rằng Khôn Ma sẽ bại, cùng lắm chỉ là đánh ngang tay mà thôi.

- Ách... chết nhiều như vậy?

Đợi khi thần niệm võ giả quanh bốn phía quét đến những nơi còn lại, bọn hắn phát hiện một sự thật càng thêm chấn kinh vạn phần. Không ngờ quá nửa đại viên mãn trong đây đều đã chết, hiện tại chỉ còn lại hơn ba mươi người, còn cơ bản đều mang thương.

Nhưng đấy chưa phải trọng điểm, trọng điểm là số đại viên mãn chết đi đa phần là người phía Bắc Cảnh, phía Đông Cảnh có tổng cộng hai mươi đại viên mãn, bây giờ còn sót lại mười bốn người.

Hai đánh một, phía Bắc Cảnh chết hơn hai mươi đại viên mãn. Đây không phải đang đùa đấy chứ?

Xung quanh tiềm phục mấy trăm vạn trinh sát và cường giả, rất nhiều trinh sát đều sửng sốt ngây người, căn bản không nghĩ thông tại sao lại thế này. Chẳng lẽ đại viên mãn bên phía Bắc Cảnh đều là giả? Chẳng lẽ đại viên mãn bên phía Đông Cảnh ai nấy đều chiến lực tuyệt đỉnh?

- Làm sao bây giờ?

Bên này Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương cũng bị dọa nhảy dựng, mặc dù Đông Cảnh chi vương bị chém mất một cánh tay, nhìn có vẻ cũng bị thương rất nặng, nhưng cảnh tượng chém rụng đầu Khôn Ma vừa rồi thực sự quá hãi người. Toàn thân Nam Cảnh chi vương khẽ rung lên, Đông Cảnh chi vương cũng không phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ a.

- Xem xem cái đã, Bối Huyền còn có sức đánh một trận!

Tây Cảnh chi vương lẩm nhẩm thì thào, song lại không dám vọng động, trước đó bọn hắn đáp ứng tới ra tay, đó là bởi vì có Khôn Ma đứng ở đằng trước gánh lấy. Nếu Khôn Ma và Bối Huyền có thể áp chế Đông Cảnh chi vương, bọn hắn có cơ hội để lợi dụng, như vậy nhất định sẽ ra tay, nhưng giờ Khôn Ma chết rồi, bọn hắn tự nhiên không dám mạo hiểm.

- Nam Cảnh chi vương, Tây Cảnh chi vương, lão Thôn Thiên Thú sắp chết, các ngươi không mau động thủ thì còn đợi đến lúc nào?

Bối Huyền gầm lên giận dữ, tiếng rống vang vọng trời cao, tiếp đó Bối Huyền cuồng bạo phóng tới Đông Cảnh chi vương, rống quát:

- Diệt Ma đại trận đã phá, chúng ta chiếm cứ thượng phong, trận chiến này có thể thắng, giết.

Ông!

Bối Huyền còn chưa dứt lời, Đông Cảnh chi vương đột nhiên biến về bản thể, ngoại hình không khác gì Tiểu Bạch, chỉ là lớn gấp mấy lần, thiếu mất một chiếc móng vuốt.