Bất Diệt Long Đế

Chương 5005: Đầu lâu




Bên ngoài khói lửa ngập trời, đại chiến say sưa, trong thế giới băng tuyết lại vẫn mãi chỉ một bức cảnh tượng, một tên võ giả phi tốc lướt đi, hai mắt mê mang, một mực cơ giới bôn tẩu, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

Trạng thái tinh thần Lục Ly càng lúc càng kém, tinh thần hắn như biến thành một mảnh bột nhão, trong đầu chỉ có một ý niệm... tiếp tục đi tới, tìm đến một cánh cửa.

Ý niệm này vô thanh vô tức nảy sinh trong đầu hắn, hơn nữa còn rõ nét dị thường, chính ý niệm đó đang sai khiến hắn không ngừng đi tới, đi tìm một cánh “cửa”.

Trước đó khi hắn vừa mới tiến nào, ý niệm này còn có chút mơ hồ không rõ, hắn chỉ biết đi tới, trước mặt có thể sẽ có lối ra. Giờ lối ra biến thành cửa, hắn muốn tìm đến một cánh cửa, muốn mở ra cánh cửa này, như thế mới có thể rời khỏi thế giới băng tuyết.

Nơi đây thật sự có cửa ư? Mở cửa thật có thể ra ngoài ư? Rời khỏi đây rồi, nếu bên ngoài là Khôn Ma và Bối Huyền đang đợi sẵn, hắn có thể sống được ư?

Những vấn đề này Lục Ly đã không nghĩ tới nữa, bởi vì tinh thần hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác, như thể đang mộng du. Đáng mừng chính là hiện tại hắn đã không sợ giá lạnh, hơn nữa thân thể cũng đủ cường đại, Nguyên lực đủ nhiều, cứ vậy dù có phải một đường lao nhanh suốt trăm năm đều sẽ không mệt chết, chỉ là tinh thần càng thêm mệt mỏi uể oải mà thôi. Có lẽ chỉ khi hắn mệt quá rồi mới sẽ ngã xuống ngủ say.

Có một điều chính hắn không biết là... băng tuyết bên người hắn so với trước thì càng thêm dày đặc, nhiệt độ bên này cũng càng thấp, hơn nữa tùy theo hắn bôn tẩu, thiên địa nguyên khí trong khắp thế giới băng tuyết tựa hồ cũng bị dẫn động, ùn ùn vọt tới bên này.

Đây là hiện tượng rất kỳ dị, nếu Lục Ly tỉnh táo, hắn liền có thể lập tức cảm giác ra được. Tính ra, lúc này nhiệt độ quanh người hắn đã thấp gấp mấy lần so với nơi xa, gió tuyết xung quanh cũng dày đặc gấp nhiều lần. Tựa hồ khu vực hắn đang đi trở thành khu vực lạnh nhất, trở thành đầu nguồn của băng tuyết.

Ngoài ra, pháp giới hắn cũng đang yên ắng biến đổi, trong pháp giới có tuyết rơi.

Hô hô!

Gió tuyết rợp trời, hàn phong cuốn thốc hoang dã, một thân ảnh cô độc lao nhanh, tựa hồ muốn đi đến điểm cuối cùng của đất trời.

Ầm ầm ầm ầm!

Tiếng đánh nhau, tiếng nổ phát ra từ trong phế giới bên ngoài Tê Cổ Giới càng thêm kịch liệt, trinh sát chung quanh cũng nhiều lên, ngoài ra còn có một số cường giả tiệm cận đại viên mãn cũng nhịn hết nổi, lại gần để thăm dò. Võ giả chạy đến từ trong Tê Cổ Giới tính ra phải đến mấy trăm vạn, đại bộ phận đều là trinh sát các đại thế lực.

Xung quanh phế giới có một ít phế thạch hư không và hai phế giới khác, những nơi này đều bị võ giả chiếm cứ. Một số võ giả lớn gan tới càng gần, thậm chí có hai tên trinh sát trực tiếp đi xuống dưới phế giới, bọn hắn không sợ phế giới bị đánh nát, khi ấy người có mặt tại trường sẽ bị dư ba từ vụ nổ xé xác trong nháy mắt.

Chiến đấu đã kéo dài suốt nửa ngày, bởi vì có Diệt Ma đại trận, không một ai biết được tình hình bên trong, chẳng qua từ tiếng nổ có thể ẩn ẩn đánh giá ra được, bên trong tối thiểu đã có trên dưới mười lăm đại viên mãn chết đi.

- Mười lăm tên đại viên mãn...

Trong phế giới, một tên cường giả tiệm cận đại viên mãn không nhịn được cảm khái, Thiên Vũ Tinh Vực chỉ có tổng cộng mười ba đại viên mãn, Thiên Loạn Tinh Vực càng thảm, chỉ có mấy tên đại viên mãn. Bây giờ ở đây lại một hơi chết đi mười mấy người, hơn nữa xem ra còn phải chết thêm không ít.

Đại viên mãn là sao, đó là một phương hướng nào đó đạt tới cực hạn, cảm ngộ toàn vẹn một hệ liệt pháp tắc áo nghĩa thì mới thành được đại viên mãn. Thế giới này có rất rất nhiều võ giả, căn bản đếm không hết, đối với võ giả phổ thông mà nói, cấp Đế đã là tồn tại chỉ có thể ngưỡng vọng, đối với cấp Đế, Thánh Hoàng chính là mục tiêu cả đời, nhưng trên Thánh Hoàng còn có cảnh giới tiệm cận đại viên mãn, cuối cùng mới là đại viên mãn.

Đại viên mãn là vũ lực chung cực, là chấn nhiếp mạnh nhất. Ở trong tám đạ Tinh Vực, một tộc quần hay một thế lực chỉ cần đản sinh ra đại viên mãn, chỉ cần không điên đến tự đi tìm đường chết, như vậy thế lực này liền có thể một mực tồn tại, thẳng đến khi đại viên mãn kia chết đi.

Đại Viên Mãn rất ít chết, dưới tình huống bình thường, qua mấy ngàn năm nhưng tám đại Tinh Vực đều có thể không chết một đại viên mãn nào. Chẳng qua mấy năm này tựa hồ chết tương đối nhiều, nhất là Thiên Loạn Tinh Vực, Tinh Vực đã từng vô cùng cường đại, đại viên mãn rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại mấy người.

- Các ngươi nói xem... bên nào sẽ thắng?

- Ta đoán Khôn Cảnh chi vương và Bắc Cảnh chi vương sẽ thắng, Đông Cảnh chi vương tuy mạnh, nhưng hắn đã từng thua dưới tay Khôn Cảnh chi vương, hơn nữa lần này số lượng đại viên mãn chỉ bằng một nửa, bên này còn có thêm Bắc Cảnh chi vương.

- Ta lại không cho là như vậy, Đông Cảnh chi vương rõ ràng có thể rời đi, nhưng hắn lại chọn ở lại đánh một trận, ta cảm thấy hắn có tự tin chắc thắng.

- Ngươi nghĩ nhiều... thực lực chênh lệch quá xa, đạt tới cấp bậc này rồi, dựa vào một ít bố trí thì cũng ích gì, đứng trước chiến lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều mất đi ý nghĩa.

- Cũng không thể nói vậy được, ngươi xem chiến đấu lâu vậy rồi, nhưng pháp trận kia vẫn một mực trụ vững đấy thôi.

- Không quản ai thắng ai thua, ta chỉ hi vọng sau khi đánh xong, bọn họ lập tức rời khỏi Thiên Vũ Tinh Vực chúng ta. Chỗ này của chúng ta chịu không được bọn hắn dày vò.

Mười mấy tên cường giả tiệm cận đại viên mãn tụ lại với nhau, nhỏ giọng nghị luận, đây đều là trưởng lão của các đại tộc Thiên Vũ Tinh Vực, bọn hắn đều nhận được lệnh từ đại tộc Tiên Vực, đặc ý tới nghe ngóng chiến cuộc sau cùng. Bọn hắn không thăm dò được tình hình bên trong, tự nhiên chỉ có thể đứng ngoài này đoán già đoán non.

- Số chết không phải mười lăm người, mà là hai mươi mốt người!