Động thủ?
Một khi động thủ, đám cường giả Vẫn đại nhân sẽ nháy mắt đánh giết toàn bộ con tin hai tộc, đại viên mãn đánh giết hơn vạn võ giả bình thường, chắc chỉ cần chưa đến một giây, căn bản không cách nào cứu được. Không động thủ, vậy chỉ còn nước trao đổi con tin.
- Khôn Lão, thế này đi... Ngươi cứ nói cầm Lục Tiểu Bạch ra đổi toàn bộ tộc nhân của ngươi, chỉ cần sau khi tộc nhân của ngươi được cứu về, chúng ta trực tiếp động thủ, không cần quản tộc nhân của ta!
Sau cùng, Bối Huyền đưa ra quyết định, không cứu được tộc nhân, Khôn Ma chắc chắn sẽ không động thủ. Chỉ cần đổi được võ giả Khôn tộc, Khôn Ma liền có thể ra tay mà không chút kiêng dè, như vậy Đông Cảnh chi vương liền không đi được.
Khôn Ma kinh ngạc nhìn Bối Huyền một cái, sau đó có vẻ nổi giận, trách mắng nói:
- Bối Huyền, ngươi đến cùng nghĩ thế nào đấy? Tìm cách khác đi, đừng lằng nhà lằng nhằng!
Hưu!
Dứt lời, thân hình Khôn Ma đột nhiên chợt lóe, đi tới bên người Bối Luân, vung tay chộp về phía Lục Tiểu Bạch, đồng thời mắt nhìn chằm chằm Bối Luân, một đạo quang mang nhiếp hồn đoạt phách hiện lên, Bối Luân bị hắn chấn nhiếp, khẽ buông tay, Tiểu Bạch cứ thế bị Khôn Ma nắm lấy.
Bối Huyền biết ý Khôn Ma, khẽ đánh mắt ra hiệu, nguyên một đám đại viên mãn đều không dám động, Khôn Ma bắt lấy Tiểu Bạch, nhìn sang Đông Cảnh chi vương nói:
- Tộc nhân Bối gia thế nào ta không quản, Thôn Thiên thú, thả tộc nhân của ta ra, ta lập tức thả con trai ngươi, đồng thời cam đoan trong vòng ba ngày không truy sát. Nếu không đáp ứng, con ngươi sẽ chết ngay lập tức, tộc nhân của ta còn có rất nhiều, con ngươi lại chỉ có một!
Đông Cảnh chi vương vẫn không nhìn Tiểu Bạch mà nhìn chằm chằm Khôn Ma, cười lạnh nói:
- Được thôi, ngươi giết đi, bản tọa sẽ khiến toàn tộc ngươi bồi táng hắn, vậy cũng đáng.
-...
Khôn Ma và Bối Huyền đều nghẹn lời, Đông Cảnh chi vương đây là nắm chắc bọn hắn không dám động thủ, hay là thật thiết huyết vô tình? Bọn hắn không khỏi ngập ngừng, Đông Cảnh chi vương lần nữa mở miệng nói:
- Ngươi không giết đúng không, vậy để chúng ta giết, lão Vẫn!
Đông Cảnh chi vương vừa ra lệnh, Vẫn đại nhân và đám đại viên mãn lập tức động thủ, đủ loại binh khí lấp lánh hàn quang, từng chiếc đầu lâu bay lên, lăn xuống, chớp nhoáng đã có hơn trăm người bị giết, hơn nữa còn chuyên nhắm những tinh anh tuổi trẻ để giết.
- Dừng tay!
Khóe miệng Khôn Ma co quắp lại, nhóm hậu đại tuổi trẻ này mà bị giết sạch, Khôn tộc hắn còn lại gì? Đám con tin Đông Cảnh chi vương bắt về đều là cường giả tinh anh thế hệ trẻ của Khôn tộc bọn hắn, là hi vọng tương lai của Khôn tộc, một khi hi vọng phá diệt, Khôn tộc liền xong đời.
Đông Cảnh chi vương khoát tay ngăn lại, Khôn Ma hít một hơi thật sâu, áp chế lửa giận trong lòng, nói:
- Cứ làm theo ngươi nói, trước thả một nửa đi.
Trong lòng Khôn Ma cũng hạ quyết định, đợi khi nhóm tộc nhân này được thả về an toàn, hắn sẽ dốc hết toàn lực truy sát Đông Cảnh chi vương, không chết không thôi. Hắn còn có mấy trăm năm thọ nguyên, mấy trăm năm này hắn không làm chuyện gì khác nữa cả, chỉ truy sát mỗi Đông Cảnh chi vương.
Đông Cảnh chi vương bá khí vung tay lên, bọn Vẫn đại nhân lập tức hành động, rút ra từng tên võ giả trên tường thành, sau đó như ném cục đá tùy ý vứt qua. Bọn Bối Luân vội vàng đi đón lấy, lập tức thu vào trong không gian thần khí, lo sợ bên phía Đông Cảnh chi vương đổi ý.
Phía Đông Cảnh chi vương bắt được hơn vạn con tin, hắn vô cùng hào sảng, một hơi thả ra năm ngàn, Bối tộc và Khôn tộc đều thả hơn hai ngàn. Chẳng qua số được thả đa phần là người già trẻ nhỏ, còn tinh anh tuổi trẻ chỉ được thả rất ít, đại bộ phận vẫn bị đính trên tường thành.
Đợi thả xong một nửa số con tin, Đông Cảnh chi vương quét mắt nhìn sang bên này, nói:
- Bản tọa đã làm ra thành ý rồi, Khôn Ma, thành ý của ngươi đâu?
Khôn Ma thoáng ngập ngừng, hắn sợ thả đi Tiểu Bạch, phía Đông Cảnh chi vương sẽ giở quẻ, nhưng giờ hắn có thể làm gì? Chẳng lẽ không cần những tộc nhân kia nữa? Phải biết số còn bị giữ lại đều là tinh anh. Đông Cảnh chi vương sảng khoái vậy rồi, một hơi thả đi một nửa, hoàn toàn tuân thủ ước định, nếu hắn không thả Lục Tiểu Bạch, như vậy sợ rằng số tộc nhân còn sót lại đều phải chết.
- Thôi, một con tiểu Thôn Thiên Thú mà thôi!
Ánh mắt Khôn Ma thoáng lấp lánh, cuối cùng hạ quyết định, lão Thôn Thiên Thú không phải đối thủ của hắn, tiếp sau còn phải đào mệnh, há lại dám làm loạn? Theo như ước định trước đó, sau khi rời khỏi Thiên Vũ Tinh Vực, lão Thôn Thiên Thú sẽ thả nốt tất cả tộc nhân, nói cách khác trước cứ cho bọn hắn thoát đi mười mấy ngày, mười mấy ngày hẳn là chưa trốn được quá xa, hắn một đường truy sát chắc vẫn có thể đuổi kịp.
Ông!
Trong tay hắn sáng lên mấy đạo hào quang nhỏ yếu, Lục Tiểu Bạch ở trong tay hắn khẽ rung lên, hiển nhiên đang rất khó chịu. Khôn Ma chắc là ngấm ngầm giở chút tay chân, hắn tiện tay ném Tiểu Bạch đi qua, bên kia Vẫn đại nhân lập tức bay ra, tiếp lấy Tiểu Bạch.
Vẫn đại nhân dò xét một phen, mục quang âm tàn nhìn Khôn Ma một cái, nói:
- Khôn Ma, ngươi tốt xấu cũng là Cảnh Vương, có cần phải giở loại thủ đoạn quỷ mị này không?
Khôn Ma cười cười không lên tiếng, rốt cục ánh mắt Đông Cảnh chi vương cũng rơi trên thân Tiểu Bạch, hắn mở miệng nói:
- Biết hậu quả của xung động rồi chứ? Sau này gặp chuyện gì cũng phải dùng đầu óc nhiều vào, cha ngươi không phải vô địch thiên hạ, không thể một mực che chở cho ngươi, đường vẫn là phải dựa vào chính ngươi đi. Lão Vẫn, dẫn hắn đi thôi.
Tiểu Bạch ủy khuất đáng thương nhìn Đông Cảnh chi vương, trong thân thể nhiều thêm một loại năng lượng kỳ dị, đau đến mức khiến hắn khó mà chịu nổi, lại không dám kêu thành tiếng, nỗ lực chịu đựng. Vẫn đại nhân nhìn Đông Cảnh chi vương một cái thật sâu, sau đó khom lưng hành lễ, mang theo Lục Tiểu Bạch lao nhanh mà đi.
- Hả?
Khôn Ma và Bối Huyền ngơ ngác nhìn nhau, lão Thôn Thiên Thú không mang theo con trai rời đi, đây là muốn tự mình đoạn hậu, để con hắn đi trước một bước?