Đông Cảnh chi vương không ẩn tàng thân hình, cứ thế sừng sững đứng trên tường thành, hai mươi tên đại viên mãn còn lại chia ra đứng hai bên, dõi mắt quan sát bốn phía, trên tay tất cả đại viên mãn đều cầm theo Chí Tôn thần binh hoặc các loại bảo vật, có người còn thúc giục binh khí sáng lên đủ loại quang mang, đây phóng thích Bản Nguyên Thần Lực.
Hưu!
Từ mặt nam, từng điểm đen bay tới, còn chưa đến gần, từng đạo khí tức cường đại đã tốc thẳng vào mặt, hệt như mây đen áp thành, lại như sóng lớn cuốn tới. Từng đạo thần niệm quét đến, đảo qua trên thân đám võ giả bị đính trên tường thành, cuối cùng dừng ở trên người Đông Cảnh chi vương.
Khôn Ma bay ở phía trước nhất, mái tóc dài màu xám đón gió phất phới, trong mắt chất đầy hàn quang sắc lẹm, tựa như hai thanh đao, hắn không lấy ra binh khí, cứ vậy sừng sững giữa trời. Hắn cũng không vội vã bay tới, mà đứng thẳng giữa không trung, lạnh lùng nhìn xuống Đông Cảnh chi vương nói:
- Thôn Thiên Thú, ngươi có ý gì?
Đông Cảnh chi vương đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt bình thản, không có chút tình tự ba động nào, hắn nhàn nhạt nói:
- Không có ý gì cả, các ngươi bắt con ta, ta bắt tộc nhân các ngươi, vậy thôi.
- Đó là chuyện do Bối Huyền làm, liên can gì tới ta?
Trên mặt Khôn Ma ẩn ẩn hiện vẻ tức giận, vung tay lên nói:
- Trước thả tộc nhân lão phu đi ra!
Trên mặt Đông Cảnh chi vương vẫn không có bất kỳ tình tự ba động nào, thậm chí không nhìn Tiểu Bạch lấy một lần, ngược lại bọn Vẫn đại nhân nhìn thấy Lục Tiểu Bạch cả người nhuộm đỏ máu, ánh mắt không giấu được phẫn nộ và sát ý. Ở trong lòng bọn hắn, Tiểu Bạch chính là tiểu chủ tử, cũng là hi vọng tương lai của Đông Cảnh, quả thực không khác gì con cháu ruột thịt của bọn hắn cả.
Đông Cảnh chi vương nhàn nhạt nói:
- Khôn Ma, đừng nói mấy lời nhảm nhí vô dụng kia nữa. Nếu ngươi không cấu kết với Bối Huyền, vậy tại sao lại ở đây?
Ánh mắt Khôn Ma lóe lên, thoáng ngập ngừng một lát rồi nói:
- Ngươi muốn thế nào mới chịu thả tộc nhân ta, ra điều kiện đi.
- Rất đơn giản!
Đông Cảnh chi vương mở miệng nói:
- Trước thả Tiểu Bạch ra, bản vương sẽ phóng thích một nửa con tin, sau đó đợi khi chúng ta rời khỏi Thiên Vũ Tinh Vực, lại phóng thích một nửa con tin còn lại.
Khôn Ma gần như không chút cân nhắc, đảo mắt nhìn sang Bối Huyền nói:
- Ngươi nói xem, nên làm thế nào?
Bối Huyền không khỏi ngập ngừng, dự tưởng trong lòng hắn là tình nguyện hi sinh toàn bộ tộc nhân cũng phải xử lý cho được Đông Cảnh chi vương.
Lần này chính là cơ đội rất khó được, bốn đại Cảnh Vương tụ lại một nơi, lần sau sẽ không còn cơ hội tốt như vậy nữa. Một khi để cho Đông Cảnh chi vương đào tẩu, bằng với thả hổ về rừng, Đông Cảnh chi vương mang theo con trai đào tẩu, đến cả Đông Cảnh đều không cần, ai có thể làm gì được hắn? Khi ấy trọn cả Bối gia đều sẽ xong đời, hắn cũng sẽ bị Đông Cảnh chi vương giết chết.
Nhưng mà cục diện thế rồi, hắn có thể làm gì? Chẳng lẽ nói không đổi con tin? Trên tường thành có quá nửa là tộc nhân của hắn, hơn nữa mặc dù Khôn Ma có vẻ như đang trưng cầu ý kiến, thực tế trong lòng sớm đã có chủ ý.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Trao đổi con tin chỉ là một chuyện thôi. Ta muốn hỏi, chuyện đồ sát tộc nhân hai tộc chúng ta, ngươi tính thế nào?
- Ha ha, tính thế nào?
Đông Cảnh chi vương cười lạnh nói:
- Các ngươi muốn đối phó bản tọa, còn không cho phép bản tọa trút giận? Trao đổi con tin xong rồi, muốn chơi kiểu gì, tùy các ngươi, bản tọa phụng bồi tới cùng!
...
Cường giả đều muốn mặt mũi, đều có tính tình. Bối Huyền và Khôn Ma liên thủ bí mật mưu đồ đối phó hắn, còn bắt con trai hắn, điều này khiến hắn rất phẫn nộ, bởi thế mới ra tay hủy đi Bắc Vương Thành và Khôn Vương Thành, tru diệt rất nhiều tộc nhân hai tộc để trút giận, đây chính là lời giải thích của Đông Cảnh chi vương.
Lời giải thích này khiến Khôn Ma và Bối Huyền thiếu chút tức điên, hiện tại bọn hắn cũng rất phẫn nộ, lại không cách nào đi đồ sát tộc nhân Đông Cảnh chi vương, bởi vì Thôn Thiên Thú chỉ có một đứa con trai, không có bất kỳ tộc nhân nào khác nữa cả.
Kỳ thật, trong lòng rất nhiều võ giả Tiên Vực đều có một mối nghi hoặc, Thôn Thiên Thú sinh ra tiểu Thôn Thiên Thú bằng cách nào?
Bởi vì khắp toàn Tiên Vực chỉ có hai con Thôn Thiên Thú, không có Thôn Thiên Thú mẹ, Đông Cảnh chi vương đản sinh hậu đại kiểu gì? Chẳng lẽ hắn là loài lưỡng tính? Hay là Thôn Thiên thú tìm Tiên Thú khác để dựng dục hậu đại? Nhưng nếu không phải đồng tộc kết hợp, huyết mạch hậu đại sẽ không thuần, sau khi hỗn huyết, hậu đại rất có thể sẽ không còn là Thôn Thiên Thú.
Việc này tất cả cường giả Tiên Vực đều nghĩ không thông, cũng không biết nguyên do, ngay cả rất nhiều đại tộc Đông Cảnh đều không biết, đoán chừng chỉ có thiểu số mấy đại viên mãn như bọn Vẫn đại nhân là biết được.
Nhưng chuyện này đã không quan trọng, bọn Khôn Ma cũng không đi nghĩ nhiều, hắn và Bối Huyền liếc nhau, trong lòng đều có chút xoắn xuýt. Điểm khó chơi nhất của Đông Cảnh chi vương là không có tộc nhân, đoán chừng cũng không thèm để ý các tộc Đông Cảnh chết sống thế nào... Tiên Thú phần lớn đều máu lạnh vậy cả.
Con tin vừa trao đổi xong, Đông Cảnh chi vương mang theo con trai hắn cao chạy xa bay, tiềm phục đi, sau đó không ngừng ám toán tộc nhân bọn hắn, dù sao hắn cũng không sống được thêm quá lâu, cứ thế giày vò một phen, dù bọn hắn có thể giết chết Đông Cảnh chi vương, đoán chừng sau cùng tộc nhân hai tộc đều sót lại không bao nhiêu.
Khôn Ma sắp chết, hắn hạ mình bắt tay với Bối Huyền, hợp lực đối phó Đông Cảnh chi vương là vì cái gì? Chẳng phải là vì tương lai tộc nhân. Vì để sau khi hắn chết, tộc nhân vẫn có thể một mực phồn vinh hưng thịnh. Giờ làm thế này, tộc quần đều sắp bị diệt vong, vậy chẳng phải trộm gà không được còn mất nắm thóc?
Bối Huyền càng đau đầu hơn, hắn sợ chết a, Đông Cảnh chi vương vừa trốn, e rằng hắn sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội giết chết Đông Cảnh chi vương. Đến khi ấy chỉ cần để cho Đông Cảnh chi vương tìm được cơ hội, kẻ chết sẽ là hắn. Riêng tộc quần thì hắn lại không quá bận tâm, chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần không bị chém tận giết tuyệt, như vậy mấy chục vạn năm sau, hắn có thể dẫn đầu tộc quần lần nữa phồn vinh cường thịnh.