Bất Diệt Long Đế

Chương 5002: Ta nói qua muốn trốn lúc nào?




Khôn Ma và Bối Huyền đều không lên tiếng, lẳng lặng đứng đó chờ đợi, chờ đợi Đông Cảnh chi vương rời đi. Rất nhanh, hơn nửa ngày trôi qua, viên ngọc phù bên hông Đông Cảnh chi vương vỡ vụn.

Trong tay hắn hiện ra một thanh chiến đao, chậm rãi nâng lên, chỉ vào Khôn Ma, bình tĩnh nói:

- Khôn Ma, năm đó bị ngươi đánh trọng thương, bản tọa một mực cho là nỗi nhục lớn nhất trong đời, hôm nay bản tọa muốn rửa sạch sỉ nhục này, động thủ đi!

Oanh!

Đông Cảnh chi vương vừa dứt lời, hàng dài đại viên mãn đứng thẳng trên tường thành lập tức động thủ, đầu lâu mấy ngàn võ giả Bối tộc Khôn tộc đính trên tường thành đột nhiên nổ tung, nháy mắt tất cả đều tử vong.

Ngay khi Đông Cảnh chi vương hạ lệnh động thủ, đầu lâu mấy ngàn tộc nhân Bối tộc Khôn tộc đồng loạt nổ tung, mấy chục đại viên mãn tại trường đều bị dọa cho ngây người.

Đông Cảnh chi vương đây là không ra bài theo lẽ thường, chẳng phải đã nói hắn rời khỏi Thiên Vũ Tinh Vực rồi mới tái chiến ư? Bọn Lục Tiểu Bạch mới rời đi chưa lâu, hắn liền đã trực tiếp động thủ giết con tin?

- Không hay...

Bối Luân đột nhiên kinh hô, vội lấy ra không gian thần khí nhìn lướt vào, sau đó sắc mặt đại biến nói:

- Tộc nhân bên trong đều chết sạch...

- Tất cả... chết sạch?

Miệng môi Khôn Ma run run, trong nhóm con tin này có rất nhiều con cháu hắn, còn có vô số võ giả thế hệ trẻ trong tộc quần được hắn ký thác kỳ vọng, không ngờ lại chết sạch?

Xem ra Khôn tộc đừng nói quật khởi, lần này nguyên khí đại thương, không người kế tục, phải biết trong đó có không ít người rất có hi vọng trở thành tồn tại đại viên mãn.

Lão Thôn Thiên Thú quá ác!

Khóe miệng rất nhiều đại viên mãn bất giác co quắp lại, đến giờ mà bọn hắn còn không hiểu, vậy thì quá ngu.

Lão Thôn Thiên Thú căn bản không có ý định thả đi những con tin này, hết thảy con tin đều phải chết. Hắn cũng căn bản không nghĩ tới chạy trốn, hắn sớm đã dự định tử chiến một trận. Trước đó bày ra ý đồ muốn chạy trốn, mục đích chỉ có một, đó chính là giải cứu Lục Tiểu Bạch an toàn.

Bị lừa rồi...

Bối Huyền và Khôn Ma đều không khỏi hối hận, chẳng qua không sao cả, dù gì lão Thôn Thiên Thú đều phải chết, tiểu Thôn Thiên Thú cũng đừng hòng chạy thoát.

Khôn Ma hít một hơi thật sâu, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, trận chiến kia giữa hắn và lão Thôn Thiên Thú đã diễn ra từ mười mấy vạn năm trước, nhiều năm đi qua vậy rồi, lão Thôn Thiên Thú liền chiến liền thắng, chiến lực chắc đã đề thăng không ít. Bởi thế hắn không thể khinh thường, nhất định phải toàn lực ứng phó, nếu trận chiến này mà bại, không chỉ hắn phải chết, tộc quần hắn có lẽ cũng sẽ triệt để tiêu đời.

Ông!

Trong tay hắn hiện ra một đôi thủ sáo (bao tay) bằng da, màu hồng phấn, hắn chậm rãi đeo lên, lại lấy ra một thanh trường thương, sau đó nhìn sang Bối Huyền một cái, kẻ sau khẽ gật đầu, Khôn Ma ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, lao thẳng về phía Đông Cảnh chi vương.

- Giết!

Bối Huyền lấy ra Chí Tôn thần binh, cũng gầm gào một tiếng, mấy chục tên đại viên mãn bạo nộ bay vụt tới, đa phần đám cường giả này đều là người Bối gia, hơn vạn tộc nhân chết đi kia hoặc nhiều hoặc ít đều có quan hệ với bọn hắn, ngoài ra, rất nhiều võ giả bị đồ sát trong thành khi trước cũng là thân thuộc của bọn hắn.

Bốn mươi đại viên mãn gầm thét bắn ra, dù sao đã có Khôn Ma ngăn trở Đông Cảnh chi vương, bọn hắn việc gì phải sợ? Chỉ cần Đông Cảnh chi vương không phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ nhắm đến bọn hắn, như vậy bọn hắn liền sẽ không bị miểu sát.

Phía bọn hắn có tận bốn mươi đại viên mãn, gần đó còn có Tây Cảnh chi vương và Nam Cảnh chi vương, chỉ cần bọn hắn áp chế, hai vị Cảnh Vương tất sẽ động thủ, trận chiến này liền sẽ thắng chắc.

Đám người Đông Cảnh chi vương lại không động, một mực đứng trên tường thành, chờ đợi bên này đi qua.

Khôn Ma thoáng ngập ngừng, chẳng lẽ trong thành có bố trí nào đó? Trong lòng Bối Huyền cũng hơi hoảng, nép mình phía sau Khôn Ma, hắn sợ lão Thôn Thiên Thú xuống tay với mình, hắn chịu không được Thôn Thiên Thần Kỹ. Một khi hắn bị giết, vậy dù Khôn Ma có thắng trận chiến này thì cũng ý nghĩa gì? Lão Thôn Thiên Thú sắp chết đến nơi, kéo hắn theo làm đệm lưng cũng là đáng giá.

Song phương cách nhau mấy ngàn dặm, thân hình chợt lóe liền đã tới nơi, lúc này Đông Cảnh chi vương mới làm ra một động tác vô cùng kỳ dị. Hắn phất phất tay, sau đó dẫn theo toàn bộ đại viên mãn giật lùi ra sau, tốc độ đạt tới cực hạn, thoáng chốc đã triệt thoái mấy vạn dặm, đào tẩu về hướng mặt bắc.

- Có trá!

Khôn Ma và Bối Huyền đều ngập ngừng, muốn trốn thì cũng phải trốn ra bên ngoài giới diện mới đúng chứ? Đào tẩu về hướng bắc là có ý gì?

Khôn Ma và Bối Huyền đột nhiên ngừng lại, đám đại viên mãn còn lại cũng ngừng theo. Phía bên kia, Đông Cảnh chi vương sau khi trốn ra mấy vạn dặm liền động thủ, tất cả đại viên mãn đều ra tay, đồng loạt phóng thích công kích cường đại vào hư không.

- Không hay, tên điên này!

Khôn Ma và Bối Huyền vừa thấy từng phiến từng phiến hư không bên kia bị xé nứt, lập tức liền hiểu ra, Đông Cảnh chi vương điên rồi, hắn muốn oanh sụp giới diện này. Mặc dù Tê Cổ Giới rất lớn, nhưng làm sao chịu nổi bọn hắn oanh kích kiểu đó? Một khi Tê Cổ Giới sụp đổ, sẽ hình thành lỗ đen không gian khủng bố, khi ấy lực lượng không gian xé nứt khiến ngay cả bọn hắn đều không chịu nổi, khả năng sẽ có quá nửa bị giảo sát.

- Rời khỏi giới diện này!

Bối Huyền hét lớn một tiếng, sau đó vội lao vút ra ngoài hư không, bên kia đám người Đông Cảnh chi vương tiếp tục oanh kích, hư không khắp giới diện đều ba động kịch liệt, bởi vì thiên địa nguyên khí và không gian chấn đãng kịch liệt, bởi thế trên khắp giới diện xuất hiện đủ loại cảnh tượng kỳ dị, tỉ như biển cả điên cuồng gào thét, núi lửa phun trào, rất nhiều nơi xảy ra địa chấn kịch liệt, trời long đất lở.

Con dân ở Tê Cổ Giới rất nhiều, đoán chừng tối thiểu phải có vài ức, dị biến xảy ra khiến tất cả con dân Tê Cổ Giới đều kinh hoảng, đây là tận thế sắp tới ư? Rất nhiều võ giả có thực lực điên cuồng bay ra ngoài hư không, bọn hắn sợ giới diện sụp đổ, tất cả đều bị giảo sát.

- Cái này...