Bối Huyền lấy ra địa đồ, tập trung quan sát. Tê Dương Thành ở ngay phụ cận, chỉ là một tòa tiểu thành, tiểu thành này thì có gì hay để tới? Đông Cảnh chi vương đã quang minh chính đại đến bên này, vậy vì sao lại không trực tiếp tới Băng Hà Cốc?
- Lão Thôn Thiên Thú chắc chắn có điều bố trí!
Bối Huyền ngấm ngầm nâng cao cảnh giác, Đông Cảnh chi vương chắc đã đoán được phần nào cục diện bên này, bởi thế mới không mạo muội tới ngay. Nếu hắn đã dừng lại ở bên kia, vậy chắc hẳn là có mục đích, chỉ là không biết hắn đang muốn giở trò quỷ gì.
Hơn một canh giờ sau, Bối Luân lần nữa tiến vào, lần này sắc mặt có vẻ rất khó coi, hắn nhìn thoáng qua Khôn Ma, lại liếc mắt nhìn Bối Huyền, bộ dạng muốn nói lại thôi. Bối Huyền đã hiểu, truyền âm nói:
- Tình hình thế nào?
Ngay khi Bối Luân đang chuẩn bị truyền âm hồi đáp, Khôn Ma một mực nhắm mắt ngồi xếp bằng ở cạnh bên chợt mở miệng nói:
- Tình hình thế nào cứ việc nói thẳng, đừng có lén lén lút lút!
Bối Luân nhìn Bối Huyền một cái, kẻ sau mặt không biểu tình, khẽ gật đầu, Bối Luân cười khổ nói:
- Bẩm hai vị Cảnh Vương, Đông Cảnh chi vương tới Tê Dương Thành ở phụ cận, sau đó đính tộc nhân hai tộc chúng ta lên tường thành, nói để hai vị Cảnh Vương các ngươi đi qua, không đi qua, mỗi một nén hương sẽ giết mười người.
...
- Tộc nhân hai tộc?
Khôn Ma chớp chớp tròng mắt, sau đó híp mắt lại, một đạo sát khí như có như không tán phát ra, môi khẽ nhếch lên, hỏi:
- Nói rõ chút đi!
- Khôn Lão, ngài đừng nổi giận!
Bối Huyền nói tiếp:
- Có một tin ta không dám nói cho ngài, là vì sợ ngài tức giận, sợ ngài khống chế không nổi. Đoạn thời gian trước, Đông Cảnh phái ra rất nhiều đại viên mãn bất ngờ tập kích Bối Vương Thành và Khôn Vương Thành, sau đó Vương Thành hai tộc chúng ta đều bị hủy, tử thương vô số, còn nữa... con em trực hệ hai tộc chúng ta đều bị bắt. Khi ấy ta sợ nói cho ngài, ngài sẽ nhịn không được đi tìm Đông Cảnh chi vương báo thù, sau khi bắt được con tin, Đông Cảnh chi vương lập tức chạy đến bên này, thế nên ta mới không báo cho ngài.
- Khôn Vương Thành bị hủy?
Ánh mắt Khôn Ma bỗng chốc chuyển lạnh, sau đó tức tốc hỏi:
- Khôn tộc ta tử thương bao nhiêu tộc nhân?
- Cụ thể thế nào còn chưa dò xét rõ ràng!
Bối Huyền vuốt vuốt cánh mũi nói:
- Đoán chừng khoảng gần ngàn vạn, tộc ta chết càng nhiều, lên đến mấy ngàn vạn...
- Được lắm!
Trên người Khôn Ma đột nhiên tuôn trào sát khí, khiến bọn Cương Nhạc gần đó run sợ từ tận sâu trong linh hồn. Thực lực Khôn Ma quá mạnh, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với bọn Cương Nhạc.
Khôn Ma đột ngột đứng bật dậy, đi ra phía ngoài, lạnh giọng nói:
- Đi, đi Tê Dương Thành, lão phu muốn vặn xuống đầu lâu lão Thôn Thiên Thú kia.
- Khôn Lão!
Bối Huyền khuyên nhủ:
- Lão Thôn Thiên Thú không đến bên này, lại bố trí ở bên kia, đây rõ ràng là có dự mưu, ý đồ muốn dẫn chúng ta qua đó. Nói không chừng bên kia có mai phục thì sao? Hay là chúng ta trước dò xét một phen cái đã?
- Dò xét cái gì?
Khôn Ma mắt lạnh quét qua nói:
- Ngươi không cần tộc nhân, nhưng bản tọa cần. Chẳng phải ngươi kêu cả Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương ư? Bốn đại Cảnh Vương còn sợ một con Tiên Thú? Ngươi đúng là sống được càng lâu, lá gan càng nhỏ. Đi!
Dứt lời, Khôn Ma rảo bước đi ra phía ngoài, Bối Huyền hết cách, đành phải vung tay lên nói:
- Bối Luân, mang lên Lục Tiểu Bạch, nhiệm vụ của ba người các ngươi là trông chừng hắn, nếu có bất kỳ tình huống nào không thích hợp, lập tức giết chết Lục Tiểu Bạch cho ta.
Nguyên một đám cường giả bay ra ngoài, Tiểu Bạch bị Bối Luân bắt lấy trong tay, Bối Luân còn phóng thích Bản Nguyên Thần Lực, thời thời khắc khắc trấn áp Tiểu Bạch, đồng thời khiến thương thế Tiểu Bạch nặng thêm, như thế đừng nói phóng thích công kích, sợ rằng ngay cả động đậy đều không được.
Bọn Bối Luân vừa đi ra, Bối Huyền liền vung tay lên nói:
- Tất cả tập kết!
Hưu hưu hưu!
Từng tên đại viên mãn hiện thân, Khôn Ma lại không quản bên này, cứ thế chậm rãi bay về hướng bắc, Bối Huyền quét mắt nhìn theo, đành chịu nói:
- Lưu lại một tên đại viên mãn, số còn lại theo ta.
Chúng đại viên mãn lập tức đuổi theo, tổng cộng trên dưới bốn mươi đại viên mãn, cứ thế trùng trùng điệp điệp bay về hướng bắc.
Một tên đại viên mãn ở lại trông chừng đám con tin Lục Minh Tử Thần, Bối Huyền nghĩ nghĩ liền truyền âm dặn dò:
- Nếu tình huống không đúng, đánh chết toàn bộ đám con tin này, không chừa một ai!
Đám con tin này đã không còn tác dụng gì đáng kể, nhưng bọn hắn lại có quan hệ với Lục Ly, một khi tình huống không đúng, hắn tự nhiên không muốn để những võ giả này thoát đi, cứ giết sạch là xong. Tên đại viên mãn lưu thủ khẽ gật đầu, giờ mà hắn muốn động thủ, đám con tin này có thể làm được gì? Đông Cảnh chi vương đều sắp bị tru sát, Lục Ly cũng đừng hòng có được kết cục tốt.
Mấy chục tên đại viên mãn ùn ùn bay đi, Bắc Cảnh chi vương âm thầm câu thông với Tây Cảnh chi vương Nam Cảnh chi vương, hai người kia cũng đưa ra đáp lại, tỏ ý sẽ âm thầm theo gót.
Hai người này rất giảo hoạt, không thấy con thỏ liền không thả ưng, nếu không phải nhìn thấy Khôn Ma bay ra, đoán chừng bọn hắn cũng sẽ không đi theo tới Tê Dương Thành.
…
Bên phía Tê Dương Thành lại không hề náo nhiệt, bởi vì võ giả trong thành đều bị đuổi ra ngoài, không còn lại một ai, võ giả không chạy liền bị giết. Trong thành bị đồ cho một mảnh huyết hồng, đám người Vẫn đại nhân đứng trên tường thành. Nơi đó có từng hàng võ giả, ai nấy đều bị một loại gai xương đặc thù đính chặt trên tường thành.
Bọn hắn đều bị phong ấn Nguyên lực, gai xương này có một loại ma lực kỳ dị, trấn áp bọn hắn, khiến bọn hắn không động đậy được. Ở đấy có nam có nữ, có trẻ có già, lại đều bị gai xương đính chặt. Ngực tất cả võ giả đều có máu tươi chảy ra, rất nhiều trẻ nhỏ thống khổ bất kham, song lại không dám khóc.
Hơn vạn con em trực hệ Bối tộc và Khôn tộc bị bắt lại, tất cả đều bị đính trên tường thành, máu tươi chảy xuôi dọc theo tường thành, nhìn thê thảm dị thường.