Muốn dùng con tin đổi con tin, hắn không sao cả, đổi thì đổi. Đổi con tin xong, đến lúc đó hắn sẽ liên hợp Khôn Ma Nam Cảnh chi vương Tây Cảnh chi vương cùng lúc động thủ, đánh chết Đông Cảnh chi vương, như thế Lục Tiểu Bạch cũng chỉ còn đường chết.
Đông Cảnh chi vương sắp tới!
Bối Huyền có dự cảm, Đông Cảnh chi vương chắc chắn sẽ đến bên này, tốc độ còn sẽ không quá chậm, đoán chừng nhiều nhất hai ba tháng liền tới nơi.
Đại chiến sắp bạo phát, sống hay chết liền phải xem trận chiến tiếp theo đây, hắn không có thời gian đi bi thương, cũng không có thời gian đi nghĩ chuyện Bắc Vương Thành. Hắn phải dốc hết toàn lực ứng phó, bảo đảm thắng được trận chiến này.
Đông Cảnh chi vương rời đi, quang minh chính đại rời đi từ lối vào Đông Cảnh, trinh sát rất nhiều đại tộc đều thấy được.
Ngay sau khi Đông Cảnh chi vương rời đi, các đại thế lực Tiên Vực dồn dập có động tĩnh, trinh sát và gian tế ở Thiên Loạn Tinh Vực Thiên Vũ Tinh Vực đều nhận được tin, không tiếc bất cứ giá nào triệu tập càng nhiều trinh sát, kịp thời nắm bắt cục diện mới nhất, có bất kỳ tin tức nào đều phải lập tức báo cáo.
Những trinh sát và gian tế kia bắt đầu hành động, uy bức lợi dụ, thu mua một ít tiểu thế lực, hoặc một ít trưởng lão đại thế lực làm việc cho mình. Rất nhiều thế lực ở Thiên Loạn Tinh Vực và Thiên Vũ Tinh Vực cũng hành động, kịp thời truyền tin ở đây về cho Tiên Vực.
Rất nhanh, ánh mắt các đại tộc đều đổ dồn về Thiên Vũ Tinh Vực, khóa chặt Tê Cổ Giới, ai nấy đều rõ ràng, tiếp theo sẽ có một trường đại chiến kinh thiên động địa bộc phát ở phụ cận Tê Cổ Giới.
Tê Viên tộc hoảng.
Bởi vì vô số trinh sát các đại thế lực Tiên Vực tìm tới cửa, muốn bọn hắn đi dò xét tình hình Tê Cổ Giới. Tính danh đám người kia báo ra dọa cho Tộc Vương Tê Viên tộc run rẩy, các Cảnh Vương còn lại đều phái ra đại biểu, yêu cầu bọn hắn phối hợp.
- Cái tên Lục Ly chết tiệt này!
Tộc Vương Tê Viên tộc nghiến răng nghiến lợi mắng, thần tiên đánh nhau, hắn lại bị tao ương. Đại lão Tiên Vực, hắn ai cũng trêu chọc không nổi.
Ba đại Cảnh Vương sắp khai chiến, không đánh ở Tiên Vực, lại chạy đến địa bàn bọn hắn làm gì? Nhất thời không may, tộc quần hắn rất sẽ có thể sẽ hóa thành tro bụi.
Đoạn thời gian này thậm chí Tộc Vương Tê Viên tộc không khỏi nảy sinh xung động muốn dẫn cả tộc bỏ trốn.
...
Nhục thân Lục Ly đang khôi phục, tu dưỡng một đoạn thời gian, năng lực tự chữa trị của nhục thân được khôi phục, sau khi thân thể có thể động, Lục Ly lấy ra thần dược luyện hóa vài gốc, nhục thân liền hoàn toàn khôi phục.
Khôi phục nhục thân xong, vốn điều đầu tiên Lục Ly muốn làm chính là lấy ra Chủ Thần Khí dò xét tình hình bên ngoài, nhưng sau cùng hắn nhịn xuống!
Không phải hắn không quan tâm người nhà tộc nhân, cũng không phải hắn không sợ người nhà tộc nhân xảy ra chuyện, mà là hắn không dám dò xét.
Trong lòng hắn rất sợ hãi, sợ một khi thăm dò, vạn nhất toàn bộ người nhà tộc nhân đều bị giết, khi ấy sợ rằng hắn sẽ nổi điên, tâm tính sụp đổ.
Chính bởi vì sợ hãi, hắn mới không dám đi dò xét. Bởi vì giờ hắn không ra được, đi ra cũng không thể nào rời khỏi Băng Hậu Cung, hắn hoài nghi Bối Huyền và Khôn Ma vẫn còn ở bên ngoài, dù không ở bên ngoài thì nhất định cũng tiềm phục ở nơi nào đó, chờ đợi hắn đi ra.
Hắn không dò xét, trong lòng còn có cái để ký thác, còn có thể chống đỡ hắn tiếp tục đi tới. Một khi dò xét ra người nhà tộc nhân xảy ra chuyện, tâm thái hắn tuyệt đối sẽ đại biến, khi ấy lại không ra được, kết cục duy nhất chính là biến thành người điên.
Ngoài ra còn một nguyên nhân khác, hắn muốn tham ngộ pháp tắc băng tuyết bản nguyên ở đây, chỉ cần nắm giữ pháp tắc này, như vậy chiến lực hắn sẽ tăng vọt. Mặc dù có thể vẫn chưa phải đối thủ của Khôn Ma Bối Huyền, nhưng miễn cưỡng cũng có tư cách đánh một trận. Đến lúc đó đoán chừng có thể đi ra, nếu người nhà tộc nhân bị đồ, hắn cũng có thể nghĩ cách báo thù.
Hắn cưỡng bách chính mình quên mất hết thảy bên ngoài, đợi sau khi nhục thân hoàn toàn khôi phục, hắn phi tốc bôn tẩu trong thế giới băng tuyết. Tốc độ hắn đạt tới cực hạn, muốn đi tìm kiếm lối ra, đồng thời tìm kiếm đầu nguồn hàn khí, tìm kiếm đạo ngấn của pháp tắc băng tuyết bản nguyên, tìm kiếm cơ hội cảm ngộ.
Cứ thế đi tới, ánh mắt Lục Ly lần nữa trở nên mông lung, tinh thần cũng ngơ ngác, lần nữa trở lại trạng thái như khi mới vừa tiến vào thế giới băng tuyết này. Khác biệt chính là lần này hắn không còn sợ lạnh, cảm ngộ được áo nghĩa Cực Hàn, có phải chống chịu lạnh giá cỡ nào đều không sợ.
Bởi vì không sợ lạnh, tốc độ hắn không bị ảnh hưởng, một đường cuồng chạy mà đi. Nơi này tựa hồ vô cùng vô tận, Lục Ly một mực lao nhanh, lấy tốc độ bôn tẩu của hắn bây giờ, nếu đổi thành tiểu thế giới bình thường, rất nhanh liền có thể đến điểm cuối, nhưng ở đây hắn lại bôn tẩu lâu vậy rồi, nhưng cảnh vật bốn phía vẫn chẳng có bất kỳ biến hóa nào.
Một mực là gió rít kêu gào, băng tuyết đầy trời, một mực là một mảnh sương mù, dưới chân cũng một mực là tầng băng dày, chẳng có gì thay đổi cả.
Lục Ly đi tới đi tới, ý tứ dần dần mơ hồ, hệt như khôi lỗi bị điều khiển, chỉ biết cắm cúi lao nhanh về phía trước, không biết mệt mỏi, không biết đường về.
…
Khôn Ma chưa thu được tin tức, hắn ở trong Băng Hậu Cung, đây là một thế giới khác, Khôn tộc vốn có cách để liên hệ hắn, nhưng giờ không liên lạc được nữa. Khôn Ma cũng không ngờ Khôn tộc lại bị tập kích, bởi vì tập kích Khôn tộc bằng với triệt để chọc giận hắn, đến lúc đó cục diện tuyệt đối sẽ là không chết không thôi. Trọn cả Tiên Vực, không đại tộc nào có thể gánh chịu trả thù điên cuồng từ hắn cả.
Bởi thế Khôn Ma căn bản không dự liệu tới tình huống này, giờ hắn chỉ đợi Đông Cảnh chi vương tìm đến cửa, sau đó phối hợp Bối Huyền Nam Cảnh chi vương Tây Cảnh chi vương cùng lúc xử lý lão Thôn Thiên Thú. Cuối cùng xử lý Lục Ly, lấy tới tay Chủ Thần Khí, chuyện này liền coi như xong.