Quả nhiên!
Mười ngày, chỉ tám trong mười một tên đại viên mãn tới, cộng thêm hai người phía Đông Vương Thành, tổng cộng mười tên đại viên mãn.
Đông Cảnh chi vương rất mãn ý, hắn không cần an bài gì cả, bởi vì hắn không có tộc quần, chỉ có một đứa con trai, nếu thắng, trọn cả Đông Cảnh vẫn sẽ nằm trong tay hắn, nếu thua, vậy thì có gì để an bài nữa đâu?
…
- Cái gì?
Bên ngoài Băng Hà Cốc, Bối Huyền được đến tin báo từ bên phía Bắc Cảnh, thiếu chút phát điện, hai mắt mở to nhìn sang Bối Luân quát:
- Ngươi xác định tin tức không sai?
Trên mặt Bối Luân cũng chất đầy phẫn hận, có chút bi thống nói:
- Tộc Vương, loại chuyện này ta há dám nói lung tung? Tin tức đã được đến xác nhận, không chỉ chúng ta, phía Khôn Vương Thành cũng bị tao ương, thành trì bị diệt, rất nhiều hậu đại trực hệ Khôn tộc đều bị bắt.
- Lão Thôn Thiên Thú điên rồi ư?
Bối Huyền rốt cuộc khó mà giữ được phong độ nữa, thình lình đứng bật dậy, đi tới đi lui trên đỉnh núi, trên thân cuộn trào sát khí, miệng thì thào nói:
- Có phải lão súc sinh này chán sống rồi, cũng không muốn con trai nữa? Hắn muốn lôi chúng ta theo làm đệm lưng?
Cứ thế đảo tới đảo lui hai vòng, sau đó hắn quay đầu hỏi:
- Tộc quần bị bắt bao nhiêu, bị giết bao nhiêu?
- Rất nhiều...
Bối Luân mắt đỏ ngầu nói:
- Bắc Vương Thành bị hủy diệt, chừng ngàn vạn tộc nhân trong thành đều bị giết, trực hệ chết đi khoảng hơn vạn, ngoài ra còn có mấy ngàn trực hệ hạch tâm bị bắt!
- A!
Mới đầu Bối Huyền còn tưởng chỉ bị tru diệt một phần, sau khi nghe được tin tức xác thực, miệng môi hắn thoáng run lên, tròng mắt đỏ ngầu, tựa như dã thú sắp nổi điên.
Hắn ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng đau xót, gầm quát:
- Lão súc sinh, không giết ngươi ta thề không bỏ qua, thề không bỏ qua!
- Bối Luân!
Bối Huyền đột nhiên bạo hống:
- Đi mang tiểu Thôn Thiên Thú ra đây, ta muốn lột da nó, ta muốn róc thịt lột da con hắn, bằng không khó tiết mối hận trong lòng này!
Trên thân Bối Huyền bạo phát sát khí kinh khủng, sát khí này thoáng chốc liền bao phủ phương viên vạn dặm, con tin trong Băng Hà Cốc cũng bị sát khí bao trùm, ai nấy đều bị dọa cho run rẩy, như thể con thỏ gặp phải thiên địch, khiến sâu trong linh hồn bọn hắn truyền đến cảm giác sợ hãi.
Bọn Lê Hoàng cũng sợ hãi, Bắc Cảnh chi vương toàn lực phóng thích sát khí, với chút chiến lực của bọn hắn làm sao trụ được? Một ít đại viên mãn cũng sợ hãi, sợ trong cơn cuồng nộ, Bắc Cảnh chi vương sẽ trút giận lên thân bọn hắn.
- Tộc Vương, bình tĩnh!
Bối Luân không đi ra chấp hành mệnh lệnh, mà ở lại cố gắng thuyết phục. Hiện tại Bối Huyền tựa đồ đã phần nào mất đi lý trí, nếu đánh chết Lục Tiểu Bạch, vậy bên này liền không còn con tin nơi tay, dựa vào đám con tin Tử Thần kia, sao có thể khiến Đông Cảnh chi vương sợ ném chuột vỡ bình? Con trai Đông Cảnh chi vương mà chết, đối phương sẽ càng thêm điên cuồng, khi ấy cục diện chưa hẳn đã phát triển theo hướng bên này dự định, không chừng còn sẽ sắp thành lại bại.
Hô hô!
Bối Huyền hít mấy hơi thật sâu, nhắm mắt trầm tĩnh chừng một nén hương, lúc này mới hỏi:
- Giờ những con tin kia đang ở đâu?
Hắn không cần hỏi cũng biết con tin chắc chắn là tộc nhân mạch của hắn, chính là nhóm tộc nhân ở trong Bắc Vương Phủ. Những người này đều là hậu đại, trưởng bối của hắn, có huynh đệ tỷ muội của hắn, có con của hắn, có cháu trai cháu gái của hắn, còn có cả mẹ già của hắn.
Hắn có mấy đứa con trai ở bên ngoài, đoán chừng mấy đứa con này đều không sao, chỉ là người trong Bắc Vương Thành lại đều gặp chuyện không may. Khiến hắn đau lòng nhất là ngàn vạn tộc nhân trong thành, tộc nhân tộc quần bọn hắn có rất nhiều, lên đến mấy ức. Nhưng có thể ở lại trong Bắc Vương Thành, về cơ bản đều là tinh anh, giờ nhóm tinh anh này đều chết sạch, Bối gia tổn thất thảm trọng, nguyên khí đại thương. Nếu mấy ngàn con tin kia cũng bị giết, mạch này của hắn liền tính là đi tong.
- Con tin đều bị Đông Cảnh chi vương mang đi!
Bối Luân bẩm báo nói:
- Theo như tình báo hiển thị, Đông Cảnh chi vương hẳn đã rời khỏi Tiên Vực, mang theo mười tên đại viên mãn, số đại viên mãn còn lại không cùng theo. Án theo lẽ thường mà nói, Đông Cảnh chi vương hẳn đang bay tới bên này.
- Khôn Ma biết chuyện chưa?
Bối Huyền lần nữa hỏi.
- Không rõ!
Bối Luân nhướng mày nói:
- Hẳn là vẫn chưa biết, bằng không hắn chắc chắn ngồi không yên, lần này Khôn Vương Thành bị hủy, Khôn tộc cũng tử thương ngàn vạn.
- Ngàn vạn?
Mí mắt Bối Huyền khẽ giật một cái, hắn nói:
- Truyền lệnh đi xuống, phong tỏa tin tức này, phụ cận cũng phong tỏa, tạm thời ngàn vạn không thể để cho Khôn Ma biết.
Tộc nhân Khôn tộc vốn không nhiều, không được như Bối gia, tổng cộng chỉ khoảng hai ba ngàn vạn, lần này chết ngàn vạn. Nếu để Khôn Ma biết được, sợ rằng hắn sẽ phát điên mất.
Một khi Khôn Ma phát điên, có lẽ sẽ trực tiếp giết đi về, đánh tới Đông Cảnh. Lúc ấy liền sẽ cho Đông Cảnh chi vương cơ hội. Bởi vì Đông Cảnh chi vương không có tộc nhân, chỉ có một đứa con trai, dù Khôn Ma có giết sạch toàn bộ võ giả Đông Cảnh, hắn đều sẽ không đau lòng. Đông Cảnh chi vương có thể thong dong bố cục, không chừng sẽ có cơ hội giết chết Khôn Ma.
Khôn Ma mà chết, Nam Cảnh chi vương và Tây Cảnh chi vương lập tức rút thân, hắn liền phải một mình đối mặt với cơn phẫn nộ của lão Thôn Thiên Thú, khi ấy hắn tất chết không nghi ngờ.
Bởi thế tạm thời không thể để cho Khôn Ma biết được chuyện xảy ra trong Khôn Vương Thành, đợi Đông Cảnh chi vương tới đây lại thông báo sau cũng không muộn.
- Đi thăm dò, phải xác định xem Đông Cảnh chi vương đã rời khỏi Tiên Vực chưa, không tiếc bất cứ giá nào!
Bối Huyền lần nữa hạ lệnh:
- Ngoài ra, bố trí lượng lớn Thần Văn xung quanh, mục đích chỉ có một, cảnh báo...
Bối Huyền đã bình tĩnh lại từ trong phẫn nộ, việc đến nước này, bi thương cũng vô dụng. Đông Cảnh chi vương bắt được con tin, rất có thể sẽ hướng đến bên này.