Rất nhiều đại tộc đại thế lực bắt đầu bí mật liên hợp, dựa vào một nhà chắc chắn nuốt không trôi. Muốn nuốt trôi Đông Cảnh, vậy chỉ có liên hợp lại, cùng nhau phân cắt địa đồ Đông Cảnh. Nhất là Nam Cảnh và Huyền Cảnh ở sát nách, rất nhiều đại tộc đại thế lực ngo ngoe muốn động, ai cũng muốn trở thành tân gia tộc Cảnh Vương.
Đông Cảnh loạn thành một đoàn!
Nhất là những tiểu tộc quần tiểu thế lực lại càng hốt hoảng không thôi, Đông Cảnh chi vương quá to gan, dám đồng thời ra tay với hai cảnh, còn đồ cả Vương Thành. Đoán chừng rất nhanh hai cảnh sẽ đáp trả, khi ấy trọn cả Đông Cảnh rất có thể sẽ máu chảy thành sông.
Đông Vương Thành là loạn nhất, rất nhiều võ giả bắt đầu thoát đi, sợ cường giả hai cảnh giết tới, sẽ trả thù máu tanh nơi này, khi ấy bọn hắn đều phải bị liên lụy mà chết.
Một ít trung cao tầng lại không mấy hoảng loạn, bởi vì Đông Cảnh đã đóng lại tế đàn truyền tống nối thông với các Cảnh Vương Thành. Dù Bắc Cảnh và Khôn Cảnh muốn giết tới thì cũng phải cần thời gian, bọn hắn cần từ bên ngoài giết vào, như thế rất dễ bị phát hiện, Khôn Ma và Bối Huyền lại không khả năng đơn thương độc mã giết tới được.
Trên ban công Đông Vương Tháp, một đám cường giả xếp thành hàng, đứng ở sau lưng Đông Cảnh chi vương. Tất cả cường giả đều mặt không biểu tình, trong lòng lại có chút thấp thỏm.
Thực ra một ít đại viên mãn mới đầu còn đi qua làm gì? Sau khi truyền tống đi qua, lại có mấy tên đại viên mãn trực tiếp ra tay khống chế, sau đó truyền đạt ý chỉ Đông Vương. Bọn hắn có thể làm sao? Chỉ đành cùng theo động thủ, bằng với bị hiếp bách mang theo.
Bọn hắn đều là đại viên mãn Đông Cảnh, bình thường đối với lệnh của Đông Cảnh chi vương há lại dám không theo, nhưng khiến bọn hắn đồng thời động thủ với Khôn gia và Bắc Cảnh, bọn hắn thật sự không lớn gan đến thế. Bọn hắn không phải một mình, sau lưng đều có tộc quần, bọn hắn phải suy xét cho tộc quần của mình nữa.
Đông Cảnh có rất nhiều đại viên mãn, nhưng thuộc hạ đáng tin thực sự của Đông Vương là đám đại viên mãn được Vẫn đại nhân mang đi, đó mới là lực lượng tuyệt đối trung thành với Đông Cảnh chi vương, chỉ cần một câu nói của Đông Cảnh chi vương, dù phải xuống núi đao vào biển lửa đều quyết không từ. Trong khi hơn phân nửa trong ba mươi tên đại viên mãn đứng đây đều có tộc quần, ngoài mặt bọn hắn đều lấy Đông Cảnh chi vương làm đầu, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, độ trung thành lại có hạn.
Lần trước Đông Cảnh chi vương đánh tới Nguyên Cảnh, lại chỉ mang theo mấy tên đại viên mãn chứ không hiệu triệu tất cả đại viên mãn giết đi qua. Nguyên nhân chính là bởi vì hắn chưa hẳn đã kêu động đám này, vạn nhất kêu bất động, vậy chẳng phải rất lúng túng? Rốt cuộc hai cảnh khai chiến không phải chuyện đùa, nếu bên này chiến bại, bọn hắn liền đi đứt.
Lúc này, tất cả cường giả hội tụ ở đây, ngoài mặt là đến phục mệnh, nhưng thực ra bọn hắn đến để nghe lời giải thích. Nếu Đông Cảnh chi vương không cho ra được một lời giải thích hợp lý, vậy tiếp sau bọn hắn sẽ không bồi Đông Cảnh chi vương chơi tiếp.
Đông Cảnh chi vương trầm mặc đứng đó, không thốt nửa lời, đám đại viên mãn phía sau đều biết tính tình hắn, cũng trầm mặc đứng chờ. Đợi chừng nửa canh giờ, Đông Cảnh chi vương mới mở miệng nói:
- Bản tọa biết, rất nhiều người trong các ngươi bất mãn với ta, cũng muốn thay thế vị trí bản tọa, càng không muốn bị cuốn vào chuyện của bản tọa.
- Không dám!
Nguyên một đám đại viên mãn vội vàng khom lưng thỉnh tội, Đông Cảnh chi vương lại khoát tay nói:
- Không cần giải thích gì cả, bản tọa chỉ muốn nói chuyện lần này không phải bản tọa cố ý khiêu lên, Tiểu Bạch bị bọn hắn bắt được, bản tọa đành phải ăn miếng trả miếng. Tiếp sau, nếu các ngươi không muốn bị cuốn vào, có thể lập tức rời đi, đồng thời phát bố thông cáo, nói việc này là các ngươi bị cuốn vào, không liên quan gì đến các ngươi cả, hoặc cũng có thể công khai chỉ trích bản tọa, nếu điều đó giúp được các ngươi giảm miễn nguy hiểm. Nếu lần này bản tọa thắng, bản tọa tuyệt không truy cứu. Nếu bản tọa tử trận, bản tọa cũng nhất định sẽ nghĩ cách giết chết một trong hai người Khôn Ma hoặc Bối Huyền, khi ấy tất sẽ có siêu cấp cường giả đến chiếm lĩnh Đông Cảnh, các ngươi cứ đến nương nhờ hắn là được.
- Cảnh Vương, ta đi theo ngươi!
Một tên đại viên mãn lập tức tỏ thái độ, hắn nhếch môi cuồng tiếu nói:
- Đời này theo Cảnh Vương khoái ý ân cừu, chết rồi cũng đáng, không có gì to tát cả. Tộc quần ta đã thu xếp ổn thỏa, có thể thống khoái đi theo Cảnh Vương đại chiến một trận.
- Cảnh Vương!
Một tên tráng hán tóc đỏ trầm giọng nói:
- Đông Cảnh chúng ta trấn áp quá nửa Tiên Vực suốt mấy chục vạn năm, lần này càng là đồng thời khiêu chiến hai cảnh, thịnh huống như thế làm sao có thể thiếu được lão Bệ ta? Con đường võ đạo, tử vong tức là số mệnh, không có gì đáng nói cả, một chữ thôi, làm!
Tiếp sau lại có mấy tên đại viên mãn tỏ thái độ, riêng số đại viên mãn còn lại thì vẫn trầm mặc. Bọn hắn không phải thiếu niên máu nóng, chỉ bằng mấy câu liền có thể bị kích động đến điên cuồng, đây có phải trò đùa đâu? Quan trọng nhất là đối phương có Khôn Ma, năm đó Đông Cảnh chi vương thiếu chút bị Khôn Ma giết chết, hiện tại Đông Cảnh chi vương có thể là đối thủ của Khôn Ma ư?
Ba mươi mấy tên đại viên mãn, sau cùng có tổng cộng mười một người lên tiếng, số còn lại đều im lặng, cúi đầu tỏ rõ không nguyện bị cuốn vào việc này. Đông Cảnh chi vương phất phất tay, những người không lên tiếng kia lui ra, sau đó khoái tốc truyền tống rời khỏi Đông Vương Thành.
Đợi đám đại viên mãn kia đi rồi, Đông Cảnh chi vương mới lần nữa lên tiếng:
- Tất cả trở về chuẩn bị đi, mười ngày sau xuất phát, ai muốn tới thì tới, không muốn tới, bản tọa thật tâm không miễn cưỡng, cũng không trách tội các ngươi. Đều là lão huynh đệ, các ngươi biết tính cách của ta. Đi thôi!
- Vâng!
Mười một tên đại viên mãn nhanh chóng đi về chuẩn bị, đương nhiên cuối cùng sẽ có bao nhiêu đại viên mãn nguyện xuất chiến theo Đông Cảnh chi vương, vậy liền ai cũng không biết, vạn nhất cả mười một tên đại viên này sau khi trở về đều đổi ý thì sao?