- Bản Nguyên Thần Lực của đại viên mãn!
Trong mắt Lê Hoàng Dư Hoàng và đám cường giả tiệm cận đại viên mãn lộ ra một tia hâm mộ. Điểm lợi hại của đại viên mãn không chỉ mỗi có thể chưởng khống thiên địa chi lực, mà còn cả bản nguyên chi lực này nữa.
Đây là lực lượng mạnh nhất trên đời, tất nhiên ngoại trừ Chủ Thần. Chủ Thần là tồn tại đã nhảy ra ngoài Ngũ Hành, không còn phải chịu pháp tắc cầm cố. Bản Nguyên Thần Lực này đại viên mãn thậm chí không cần đặc biệt phóng thích gì cả, chỉ cần trong lúc công kích cuốn theo chút ít, công kích kia liền có thể không gì không phá, liền có thể hủy diệt hết thảy.
Thôn Thiên Thần Kỹ của Tiểu Bạch rất mạnh, chẳng qua vẫn chưa tu luyện tới trình độ như của Đông Cảnh chi vương, ngoài ra cảnh giới của hắn cũng quá thấp, Thôn Thiên Thần Kỹ này dùng để đối phó võ giả tiệm cận đại viên mãn thì còn tạm được, chứ dùng để đối phó đại viên mãn thì thực sự có chút quá sức.
Kim Nghiêm thậm chí không cần phải thoát khỏi Thôn Thiên Thần Kỹ, trực tiếp sử dụng trường thương đi tấn công bản tôn Lục Tiểu Bạch. Hắn cũng là nén giận ra tay, bản thân hắn hận Đông Cảnh chi vương đến tận xương tủy, theo đó cũng hận luôn Tiểu Bạch. Một thương này được tung ra kết hợp Bản Nguyên Thần Lực của đại viên mãn, chính là muốn trực tiếp giết chết Lục Tiểu Bạch.
- Dừng tay!
Có tiếng quát uy nghiêm vang lên bên tai Kim Nghiêm, đồng thời một đạo lực lượng cường đại trấn áp xuống, Kim Nghiêm biết Bối Huyền xuất thủ, nếu hắn tiếp tục tấn công, Bối Huyền liền sẽ ra tay với hắn. Hắn vung lên trường thương, thiên địa chi lực quanh bốn phương tám hướng cuộn trào, tung mình thoát khỏi Thôn Thiên Thần Kỹ trói buộc.
Oanh!
Chẳng qua hắn vẫn trở tay dùng trường thương phóng thích một đao hư ảnh, hung hăng nện lên Lục Tiểu Bạch. Cả người Tiểu Bạch bỗng chốc bị nện xuống, trên thân lần nữa máu me đầm đìa, vô cùng thê thảm, hư ảnh trên đỉnh đầu cũng biến mất.
- Xem ra lão Thôn Thiên Thú không ở gần đây!
Trên đỉnh núi cạnh đó, Bối Huyền chắp tay sau lưng, từ tốn nói. Bối Luân ở bên cạnh cảm ứng bốn phía một phen, gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu lão Thôn Thiên Thú ở gần đây, tận mắt thấy cảnh này, hắn chắc chắn sẽ ra tay.
- Để Kim Nghiêm tiếp tục ngược đãi một phen, nhớ đừng giết!
Bối Huyền nhắm mắt lại tiếp tục cảm ứng, trong tay tùy thời nắm bắt một viên ngọc phù. Chỉ cần Đông Cảnh chi vương tới, hắn liền sẽ lập tức bóp nát ngọc phù, hắn và nhiều đại viên mãn như vậy chỉ cần trụ vững thoáng chốc, Khôn Ma liền có thể đi ra từ trong Băng Hậu Cung.
Kim Nghiêm được đến ý chỉ, trường thương trong tay không ngừng run run, phóng ra từng đạo hư ảnh, liên tục nện tới Lục Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vốn đã trọng thương, bị một tên đại viên mãn không ngừng công kích, thương càng thêm thương. Chỉ sau bảy tám lần như vậy, trên thân Tiểu Bạch đã không còn phiến da thịt nào lành lặn, xương cốt trên người đều bị nện nát.
Tiểu Bạch còn bị trấn áp, muốn động đều không động được, liên tục chà đạp giày vò, bộ dạng thê thảm vô cùng. Lông tóc toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, lại ngay cả kêu thảm đều không phát ra được, chỉ có thể nghe được tiếng nghẹn ngào nhỏ yếu.
Lúc này, rất nhiều võ giả Lục Minh đều thò ra thần niệm, bọn hắn từng nghe nói qua về chuyện giữa Tiểu Bạch và Lục Ly, ở trong lòng bọn hắn, Tiểu Bạch chính là nửa chủ tử. Giờ thấy Tiểu Bạch bị chà đạp như thế, ai nấy đều hận không thể giết ra ngoài, xé xác Kim Nghiêm. Nhưng sau cùng không ai ra tay, bởi vì bọn hắn đừng nói đánh giết Kim Nghiêm, ngay cả Thần Văn đều không phá nổi, căn bản không thoát ra được.
Lại tấn công thêm mấy lần, Tiểu Bạch đã thoi thóp một hơi, Bối Huyền nghĩ nghĩ bèn truyền lệnh nói:
- Để Cương Nhạc Đồng Huấn mang Lục Tiểu Bạch tiến vào trong hang động nơi lối vào Băng Hậu Cung, nếu Đông Cảnh chi vương cường hành xông vào, để bọn hắn trực tiếp động thủ giết chết Lục Tiểu Bạch!
Cương Nhạc và Đồng Huấn nhận lệnh, lập tức không chút ngập ngừng, bọn hắn đi theo Bối Huyền, chuyện đến nước này, bằng với trực tiếp đối địch cùng Đông Cảnh chi vương. Bọn hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắm đầu đi tới cùng, hoặc là đánh chết Đông Cảnh chi vương, hoặc là tất cả bọn hắn đều tan xương nát thịt.
Hai tên đại viên mãn mang đi Tiểu Bạch, Cương Nhạc mở ra Thần Văn, thân hình chợt lóe, tiến vào trong sơn động. Có hai tên đại viên mãn canh chừng, Tiểu Bạch có giãy dụa thế nào đều vô dụng. Trong sơn động vô cùng an toàn, dù Đông Cảnh chi vương muốn giết đi vào cũng phải trước cường hành phá vỡ Thần Văn. Một khi phá mở Thần Văn, muốn không kinh động mấy tên đại viên mãn trong này, đó là điều không thể.
- Rất tốt!
Đợi Tiểu Bạch bị mang đi vào, trên mặt Bối Huyền lộ ra ý cười hài lòng. Lục Tiểu Bạch bị bắt, Đông Cảnh chi vương liền không thể không đến, Đông Cảnh chi vương vừa đến, chờ đợi hắn chính là thiên la địa võng. Tiên Vực có chín đại Cảnh Vương, giờ đã có bốn tên tới bên này, trong đó còn có Khôn Cảnh chi vương vô cùng cường hoành, nơi đây sẽ là mồ chôn của Đông Cảnh chi vương.
Bối Huyền hắn cũng sẽ bởi trận chiến này mà danh dương thiên hạ, đặt định uy danh vô thượng, sau đó lại liên hợp Khôn Cảnh, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, Bắc Cảnh sẽ nghênh đón mấy vạn năm an nhàn. Hắn cũng có thể được đến Chủ Thần Khí, nhờ đó tìm kiếm di tích Chủ Thần, không ngừng đề thăng chiến lực, cuối cùng trở thành cường giả tuyệt thế sánh ngang Khôn Ma.
- Hoàn mỹ!
Trong lòng Bối Huyền dần bĩnh tĩnh lại, có Lục Tiểu Bạch làm con tin nơi tay, kết hợp với địa hình đặc biệt của Băng Hậu Cung, dù có tới nhiều đại viên mãn đến mấy cũng không cách nào giải cứu Lục Tiểu Bạch, chỉ có mỗi lựa chọn cường công.
Bối Huyền nghĩ nghĩ, lại vẫn chưa yên tâm, lần nữa hạ lệnh nói:
- Điều thêm ba tên đại viên mãn vào tiềm phục trong sơn động, một khi có ngoại địch xâm nhập, để bọn hắn liều mạng ngăn trở, chúng ta ở ngay bên ngoài, tùy thời chi viện.
- Vâng!
Bối Luân khẽ gật đầu đi ra bối trí , lối ra vào chỉ lớn chừng đó, có ba tên đại viên mãn trấn thủ, Đông Cảnh chi vương muốn vô thanh vô tức tiềm hành đi vào căn bản là điều không thể. Chỉ cần có con tin nơi tay. Đông Cảnh chi vương liền sẽ sợ ném chuột vỡ bình, đến lúc đó đánh giết sẽ dễ dàng hơn một chút.