Kỳ Sư Sư giận dữ, hừ lạnh nói:
- Kim Nghiêm đúng không? Câu này của ngươi bản tiểu thư nhớ kỹ, quay đầu Huyền Cảnh chúng ta tất có hậu báo!
- Ha ha!
Kim Nghiêm chẳng hề sợ sệt, chuyện lần này hắn đã nghe được toàn bộ kế hoạch của Bối Huyền. Nếu mọi sự thuận lợi, Đông Cảnh chi vương đều sẽ bị giết, khi ấy danh khí Bắc Cảnh chi vương tất đại tăng, Bắc Cảnh liên hợp Khôn Cảnh gần như có thể đi ngang ở Tiên Vực. Hắn cùng theo Bối Huyền thì có gì phải sợ, thực lực tổng hợp của Huyền Cảnh cũng đâu mạnh.
Kim Nghiêm nhìn qua tên đại viên mãn chắn trước mặt Kỳ Sư Sư nói:
- Lỗ Sơn đúng không? Mang theo tiểu thư nhà ngươi đi thôi, chuyện này các ngươi đừng nhúng tay vào, bằng không tiểu thư nhà ngươi chết ở chỗ này, ngươi đi về cũng không cách nào ăn nói với chủ nhân.
Kim Nghiêm vung tay lên, Đồng Huấn Cương Nhạc và một tên đại viên mãn khác lập tức bức tới bên kia, trên thân lộ ra sát ý nhàn nhạt. Ý tứ rất rõ ràng, nếu còn không đi, bọn hắn liền động thủ, có lẽ bọn hắn không dám giết Kỳ Sư Sư, nhưng đánh giết tên đại viên mãn này chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay.
Kỳ Sư Sư đang định nói gì đó, tay đại viên mãn kia đột nhiên lóe lên, vỗ một cái tới sau cổ nàng, Kỳ Sư Sư trực tiếp ngất đi. Đại viên mãn quét mắt nhìn một lượt mấy tên võ giả đi theo còn lại, nói:
- Đi thôi!
Mấy người này đều là hộ vệ của Kỳ Sư Sư, với cục diện trước mắt, bọn hắn tự nhiên không dám tiếp tục đợi ở đây lâu. Nếu Kỳ Sư Sư thật chết rồi, tất cả bọn hắn đều phải chết, tộc nhân bọn hắn cũng sẽ rất thảm. Đối với bọn hắn, Kỳ Sư Sư vô cùng quan trọng, đây chính là Thiên Mị Tiên Hồ.
Nguyên do trong chuyện lần này bọn hắn không quá rõ ràng, song bọn hắn biết, nếu là lúc bình thường, không võ giả nào dám đánh giết Kỳ Sư Sư, như vậy sẽ triệt để chọc giận Huyền Cảnh Tộc Vương, bằng với không chết không ngừng với Huyền Cảnh. Bởi thế Kỳ Sư Sư muốn đi đâu bọn hắn đều không mấy bận tâm, chỉ cần bọn hắn một mực đi theo là được, dù sao cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng tình hình trước mắt khiến bọn hắn cảm giác được một tia bất thường!
Bọn hắn ngửi thấy khí tức âm mưu, rõ ràng Lục Tiểu Bạch bị dẫn dụ tới đây, bên này lại giấu nhiều đại viên mãn như vậy, tự nhiên sớm có mưu đồ. Vị đại viên mãn này cũng cảm giác được, ở đây không chỉ có mỗi đám người Kim Nghiêm, mà còn có mấy đạo khí tức như có như không, rất có thể còn có mấy tên đại viên mãn vô cùng cường đại tiềm phục quanh đây?
Nhiều đại viên mãn như vậy giấu mình ở đây làm gì? Bọn hắn ăn no rỗi việc, hết chuyện để làm?
Kim Nghiêm nói chuyện này Huyền Cảnh đừng nhúng tay vào, hơn nữa còn dám kích thương Lục Tiểu Bạch? Hắn không sợ Đông Cảnh chi vương trả thù? Chẳng lẽ hắn chán sống rồi?
Kim Nghiêm rõ ràng còn chưa chán sống, như vậy tính ra, đại viên mãn Huyền Cảnh không khỏi cảm thấy sợ hãi. Kim Nghiêm dám làm như vậy, rất có thể bọn hắn đang mưu đồ bí mật xử lý Đông Cảnh chi vương. Việc này quá lớn, bọn họ quả thực không nhúng tay vào được, đừng nói bọn hắn, dù là Huyền Cảnh chi vương đều không nhúng tay vào được.
Đông Cảnh chi vương, đó là tồn tại cỡ nào? Muốn xử lý Đông Cảnh chi vương há là chuyện dễ dàng? Nếu không có nắm chắc, bọn hắn dám làm vậy ư? Nếu đã có nắm chắc, vậy chuyện này liền rắc rối to. Việc này cũng không phải một mình Bắc Cảnh chi vương có thể làm, chắc chắn còn liên lụy đến rất nhiều cường giả khác.
Đại viên mãn Huyền Cảnh khoái tốc rời đi, không dám dừng lại ở đây lâu, trực tiếp bay thẳng về hướng Tiên Vực. Sau khi rời khỏi Tê Cổ Giới, hắn lấy ra chiến thuyền, rất nhanh liền tan biến trong hư không phương xa.
Bên này Lục Tiểu Bạch một mực bị trấn áp, trong mắt hắn chất đầy phẫn nộ, xen lẫn với đó là tia kinh nghi. Hắn không ngốc, chỉ là tính cách tương đối thẳng thắn mà thôi, giờ đây rốt cục hắn đã cảm thấy có điều bất thường.
Đám người Kim Nghiêm từ vạn dặm xa xôi mang con tin tới đây, xem ra là vì muốn hắn dẫn tới.
Dẫn tới đây rồi, trực tiếp động thủ trấn áp, còn kích thương hắn. Vậy liền to chuyện, bên này tính chuẩn bị triệt để trở mặt với Đông Cảnh. Nếu bọn hắn đã dám trở mặt, vậy chắc chắn có chỗ dựa vào, tất đã sớm có mưu đồ.
Hắn còn chưa đột phá đại viên mãn, đối với những cường giả kia mà nói, hắn chẳng là cái gì. Không đột phá đại viên mãn thì chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Bởi thế Bối Huyền ắt hẳn không phải nhắm vào hắn, nhắm vào ai, vậy chắc không cần nghĩ cũng biết.
Phốc!
Trong miệng Tiểu Bạch đột nhiên phun ra một búng máu tươi, sau đó khí tức trên thân bất thần tăng vọt, trên người lấp lánh bạch quang, thoáng chốc liền hóa về bản thể, tiếp đó trên đỉnh đầu hiện ra một đạo hư ảnh cự đại, cơ thịt phồng lên co rút, nhắm thẳng Kim Nghiêm phun ra một đạo khí lưu.
Thôn Thiên Thần Kỹ!
Dưới trấn áp của đại viên mãn, Tiểu Bạch cường hành biến về bản thể, hơn nữa còn ngang nhiên phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ đối với một tên đại viên mãn.
Hắn làm thế không phải vì muốn đánh giết Kim Nghiêm, mà chỉ muốn chọc giận Kim Nghiêm, để tiếp theo đó Kim Nghiêm ra tay giết hắn.
Hắn ngoài mặt tùy tiện, trong lòng lại rất rõ ràng, mặc dù Đông Cảnh chi vương có vẻ lãnh đạm với hắn, thực ra sâu trong thâm tâm lại vô cùng sủng ninh, hắn có thể cảm nhận được phụ ái từ Đông Cảnh chi vương, bởi thế tự nhiên không muốn khiến Đông Cảnh chi vương vì hắn mà mất mạng.
Hắn chết rồi, Bối Huyền liền không còn con tin nơi tay, Đông Cảnh chi vương sẽ có thể ra tay mà không chút cố kỵ, chí ít có thể toàn lực đánh một trận.
…
Tiểu Bạch một mực bị trấn áp, đột nhiên phóng thích Thôn Thiên Thần Kỹ, khiến tất cả cường giả gần đó đều có chút trở tay không kịp, lúc Kim Nghiêm kịp hồi thần, khí lưu kia đã bao phủ hắn, một cỗ hấp lực cường đại hút hắn vào, chẳng mấy chốc liền sẽ bị nuốt vào trong bụng hư ảnh Thôn Thiên Thú.
Bản năng Kim Nghiêm làm ra phản ứng, trong tay hiện ra một thanh trường thương, trực tiếp vận dụng Nguyên Thần Lực trên thân, trên trường thương lấp lánh lam quang, lam quang kia mang đến cho bọn Lê Hoàng cảm giác cực kỳ đè nén, khủng bố vô cùng, phảng phất đây là năng lượng mạnh nhất trên đời.