Kim Lão Ma cũng không tu kiến lại cung điện, chỉ đào một sơn động ngay trên đỉnh núi, tiến vào liền không thấy đi ra. Hết thảy mọi việc trong tộc đều giao cho Đại trưởng lão, Tử Kim Thành lần nữa xây lại, mấy tháng sau một tòa thành mới được mọc lên, không khác gì Tử Kim Thành trước kia. Nhưng tất cả tộc nhân Nhai Thú đều cảm thấy tòa thành này đã không phải Tử Kim Thành, kiêu ngạo và vinh quang của bọn họ đã mất đi theo sự hủy diệt của Tử Kim Thành xưa cũ rồi.
Gần đây Nhai Thú tộc đê điệu rất nhiều, ai nấy đều ở lì trong thành, không dám ló đầu. Người người đều thành thật tu luyện, lần này bọn hắn bị người nện cho một gậy đương đầu, rất nhiều tộc nhân bị nện tỉnh, bọn hắn đã không phải Nhai Thú tộc trước đây, nếu cứ tiếp tục sống trong vinh quang quá khứ, kết cục chờ đợi bọn hắn chính là diệt tộc.
Kim Lão Ma một mực bế quan không ra, sau khi ngây ngốc trong Tử Kim Sơn chừng ba bốn tháng, đợi sự tình lần này lắng xuống. Chủ yếu là vì bên Nguyên Cảnh lần nữa bạo phát đại chiến, tân Nguyên Cảnh chi vương nhiều khả năng sẽ đản kinh, các đại tộc Tiên Vực đều đổ dồn mọi chú ý sang bên kia.
Ngay sau khi bên phía Nguyên Cảnh bạo phát đại chiến, Kim Lão Ma lại đột nhiên đi ra. Chẳng qua hắn không hiển lộ thân hình, mà len lén bay về hướng bắc. Địa bàn Nhai Thú tộc vốn cách Bắc Cảnh không xa, lấy tốc độ của hắn chỉ mất nửa tháng liền đã tới Bắc Cảnh.
Hắn tới một tòa đại thành, diện kiến thành chủ đại thành này, nửa canh giờ sau, siêu cấp tế đàn truyền tống trong đại thành sáng lên, Kim Lão Ma trực tiếp truyền tống đi Bắc Vương Thành.
Kim Lão Ma vừa bước ra, cường giả Bối gia liền đã nhận được tin tức, sớm có một tên đại viên mãn đứng chờ sẵn.
- Kim Nghiêm, ngươi lén lén lút lút chạy đến Bắc Vương Thành làm cái gì?
Thái độ đại viên mãn Bắc Cảnh với Kim Lão Ma không quá hữu hảo, sau khi Bối Áo bị Tiểu Bạch giết, đa phần con dân Bắc Cảnh đều cừu thị Đông Cảnh, gần đây Kim Lão Ma lại bị một tên Thánh Hoàng làm cho mặt xám mày tro, đại viên mãn bên này tự nhiên không để hắn vào trong mắt.
- Ta muốn gặp Bắc Cảnh chi vương!
Kim Lão Ma mặt không biểu tình nói:
- Ta có cơ mật trọng đại muốn bẩm báo với hắn!
- Hả?
Đại viên mãn Bắc Cảnh thoáng kinh ngạc, sau đó cười nhạo nói:
- Có cơ mật trọng đại? Sao không bẩm báo với Cảnh Vương các ngươi mà lại tới tìm Cảnh Vương chúng ta?
- Ngươi hẳn có thể đoán được nội tình!
Kim Lão Ma có vẻ hơi bực nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi có thông bẩm không, không thông bẩm thì ta đi Khôn Cảnh Tây Cảnh, ta đoán các Cảnh Vương còn lại đều sẽ hứng thú với tin tức này.
Sắc mặt đại viên mãn kia thoáng trở nên trịnh trọng, nói:
- Ngươi phải lộ ra cho ta biết chút gì đã chứ, bằng không ta không cách nào giải thích với Cảnh Vương. Gần đây Cảnh Vương nhà ta đang bế quan, nếu vô cớ quấy rầy, Cảnh Vương phát nộ, ta gánh không nổi.
Kim Lão Ma ngập ngừng một lúc, sau đó cắn răng phun ra ba chữ:
- Chủ Thần Khí.
...
Đối với võ giả Thiên Loạn Tinh Vực mà nói, Chủ Thần Khí là thứ gì đó rất xa vời, thậm chí rất nhiều võ giả đều chưa từng nghe qua. Nhưng đối với cường giả chí tôn Tiên Vực mà nói, đấy lại chẳng phải thứ xa lạ gì.
Bởi vì năm đó thế giới từ Tứ trọng thiên trở lên sụp đổ, vô số cường giả và đại tộc thoát đi ra, cuối cùng trốn tới Tiên Vực.
Sự tồn tại của Chủ Thần, rất nhiều đại viên mãn đều biết, đã có Chủ Thần, vậy tất phải có Chủ Thần Khí. Mặc dù đa phần đại viên mãn chưa từng chứng kiến qua uy năng của Chủ Thần Khí, song lại đều từng nghe nói, lúc Kim Lão Ma nói ra ba chữ này, ánh mắt đại viên mãn Bắc Cảnh lập tức sáng rực lên. Hắn không hỏi gì thêm, chỉ dặn Kim Lão Ma đứng chờ ở đây, còn hắn thì biến mất đương trường.
Không quá lâu sau, chỉ khoảng chừng một nén hương, tên đại viên mãn kia trở về, dẫn theo Kim Lão Ma tới hậu sơn. Vừa tiến vào hậu sơn, cảnh sắc trước mắt lập tức biến dạng, một u cốc như tiên cảnh hiện ra, đây chính là Bắc Vương Cốc, nơi cư trú của Bắc Cảnh chi vương.
Men theo thạch đạo bằng bạch ngọc, một đường đi tới, Kim Lão Ma tiến vào trong một tòa cung điện cũng bằng bạch ngọc, một bên cung điện là vách núi, lúc này bên bờ vực đang đứng một nam tử áo trắng, nhìn không ra tuổi tác, nét mặt như đao khắc, có vẻ khá giống Bắc Áo.
Khí độ lại vượt xa loại công tử hoàn khố như Bắc Áo, vị nầy đứng bên bờ vực, thân hình không cao lớn, lại mang đến cho Kim Lão Ma cảm giác nguy nga như núi. Tựa hồ bên trong thân thể nhỏ nhắn kia cất chứa năng lượng kinh thiên, giơ tay nhấc chân liền có thể khiến cho trời long đất lở.
Bắc Cảnh chi vương, Bối Huyền!
Vị này là ngọc diện lang quân nổi danh Bắc Cảnh, cũng là nam thần trong lòng vô số nữ tử. Nghe nói lúc hắn còn chưa đột phá đại viên mãn, còn là thiếu tộc trưởng Bối gia, từng có mấy vị tiểu thư nhà đại Cảnh Vương vì hắn mà thần hồn điên đảo, vô số tiểu thư coi hắn là tình nhân trong mộng, đời này không phải hắn thì không gả.
Bối Huyền sừng sững bên vách núi, không quay đầu nhìn Kim Lão Ma. Kim Lão Ma cung cung kính kính tiến lại, hành lễ với Bối Huyền, nói:
- Kim Nghiêm bái kiến Bối Vương!
Bối Huyền không đáp lời, ánh mắt vẫn dõi nhìn phía dưới vách núi, lát sau mới cất tiếng:
- Nói đi!
Trong lòng Kim Lão Ma bất giác thăng lên lửa giận, dù gì hắn cũng là đại viên mãn, còn là hậu đại của Đông Cảnh chi vương đời trước. Bối Huyền trở thành Bắc Cảnh chi vương chưa quá lâu, trong chúng Cảnh Vương, chiến lực tính là lót đáy, không ngờ lại kiêu ngạo như thế? Chẳng lẽ không thể cho hắn được chút mặt mũi?
Dù trong lòng bực bội, Kim Lão Ma thoáng dừng một lát, sau cùng vẫn nói:
- Tại hạ thăm dò được sự tồn tại của một kiện Chủ Thần Khí, vậy nên chuyên trình tới đây để bẩm báo cho Bối Vương.
Trên mặt Bối Huyền không có bất kỳ tình tự ba động nào, cũng không quay đầu nhìn hắn, chỉ khẽ khoát tay, ra hiệu Kim Lão Ma nói tiếp. Kim Lão Ma thấy bộ dạng đó của Bối Huyền, mặt sầm xuống, khom người nói:
- Nếu Bối Vương đã không quá hứng thú, vậy lão hủ xin lỗi vì đã làm phiền, cáo từ.