Kim Lão Ma tới tự nhiên là muốn bán tin tức này với giá tốt, Bối Huyền lại có vẻ không mấy hứng thú, cũng không thấy đưa ra bất kỳ điều kiện nào, hắn há có thể dễ dàng nói ra?
Không tiện bán cho nhà này, hắn có thể đi bán cho nhà khác, Tiên Vực đâu phải chỉ có mỗi vị này là Cảnh Vương.
Nét mặt Bối Huyền vẫn không chút ba động, cũng không xoay người lại, mà chỉ mở miệng nói:
- Bắc Vương Cốc này của bản vương há là nơi ngươi muốn đến liền đến, muốn đi liền đi? Bước ra khỏi cánh cửa này, chết!
Bên ngoài thoáng hiện thân hình hai tên đại viên mãn, Kim Lão Ma biến sắc, Bối Huyền làm thế này không khỏi cũng quá bá đạo? Một lời không hợp liền muốn giết hắn? Trong mắt hắn lộ ra vẻ giễu cợt, cười lạnh nói:
- Giết đi, ta mà chết ở Bắc Cảnh các ngươi, vừa khéo cho Cảnh Vương nhà ta có cớ xuất binh, đến lúc đó để xem các ngươi có gánh được lửa giận từ Cảnh Vương nhà ta không?
- Ngươi có tin bản vương trực tiếp giết ngươi, sau đó treo xác bên ngoài Bắc Vương Thành, nói ngươi là gian tế, Cảnh Vương nhà ngươi cũng sẽ không thốt nửa lời?
Bối Huyền rốt cục quay đầu lại, mặt không đổi sắc nhìn Kim Lão Ma nói:
- Giờ ở Đông Cảnh ngươi tính là cái thá gì? Giết ngươi, Cảnh Vương nhà ngươi không chỉ sẽ không nói gì, ngược lại còn sẽ cảm tạ ta thay hắn thanh lý môn hộ.
Sắc mặt Kim Lão Ma càng thêm phần khó coi, lại không dám nói gì thêm, ở đây hắn mà chết cũng là chết vô ích, Đông Cảnh chi vương thật có khả năng sẽ không vì hắn mà đại động can qua. Hắn không khỏi có chút bực bội, cảm thấy tiến thối lưỡng nan, không biết phải nên làm thế nào.
Bối Huyền khoát tay, để hai tên đại viên mãn phía ngoài lui ra, sau đó nói:
- Đã chọn tới chỗ ta, vậy thì đừng nói nhảm, nếu bản vương thật lấy được tới tay, há sẽ thiếu chỗ tốt của ngươi?
Tròng mắt Kim Lão Ma khẽ đảo, thoáng ngập ngừng một lúc rồi mới chắp tay nói:
- Bối Vương nói đúng lắm, chẳng qua tại hạ có một yêu cầu nho nhỏ.
Bối Huyền:
- Nói!
Kim Lão Ma nói tiếp:
- Trước mắt tình cảnh tộc ta ở Đông Cảnh không được tốt cho lắm, nếu thế cục có biến, ta hi vọng Bối Vương có thể bố trí đường lui cho tộc ta.
Bối Huyền trầm mặc, qua chừng mười mấy giây mới đáp:
- Ngươi hẳn cũng biết, lão Thôn Thiên Thú kia sắp chết, trước mắt không ai trong chúng ta dám đi chọc giận hắn. Chỉ cần không phải công khai đắc tội Đông Vương, còn lại đều dễ nói.
Kim Lão Ma khẽ gật đầu, Bối Huyền đáp rất thành thật, nếu hắn một lời đáp ứng, Kim Lão Ma mới cảm thấy nghi ngờ.
Kim Lão Ma trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ta hoài nghi trên người Lục Ly có một kiện Chủ Thần Khí, là Thiên Nhãn của Băng Hậu.
- Hả?
Trong mắt Bối Huyền chớp qua một tia tinh mang, nói:
- Sao ngươi biết được?
Kim Lão Ma giải thích nói:
- Lục Ly có thể giám sát hành tung của ta, ta có thể cảm ứng được thần niệm của hắn, nhưng thần niệm ta truy tung theo lại không tìm thấy hắn. Hành tung của ta hắn rõ như lòng bàn tay, còn nữa...
Kim Lão Ma kể lại một lượt những chuyện quỷ dị mà hắn kiến thức qua, sau khi nghe xong, Bối Huyền không trả lời ngay, trầm mặc một lát mới khoát tay nói:
- Đi gọi Tộc Vương Yểm tộc Cương tộc và Đồng tộc tới đây, ngoài ra gọi cả trưởng lão Thiết Giáp tộc và Trường Mao tộc xuất chiến lần trước.
Một tên đại viên mãn đi ra, Kim Lão Ma có chút buồn bực, song không dám hỏi nhiều. Bối Huyền hai tay chắp sau lưng, tiếp tục nhìn xuống vách núi, đợi chừng mấy canh giờ, ba tên đại viên mãn và trưởng lão Thiết Giáp tộc Trường Mao tộc được dẫn tới, Bắc Cảnh chi vương xoay người hỏi:
- Lúc các ngươi khai chiến với Lục Ly từng gặp tình huống quỷ dị gì, mau kể ra.
Tộc Vương Yểm tộc hơi ngớ, trưởng lão Thiết Giáp tộc và Trường Mao tộc cũng chẳng hiểu gì, Tộc Vương Cương tộc và Đồng tộc ngập ngừng một lát, mãi sau Tộc Vương Cương tộc mới nói:
- Cảnh Vương, ý ngài là chỉ phương diện nào? Có thể đưa thêm chút gợi ý không?
Bắc Cảnh chi vương trầm giọng nói:
- Tỉ như hắn phải chăng có năng lực biết trước?
- Cái này!
Tộc Vương Cương tộc và Tộc Vương Đồng tộc nhìn nhau, trong mắt hai người đều lóe lên tinh mang, Tộc Vương Cương tộc nói tiếp:
- Cảnh Vương, ngài vừa nói như vậy, tựa hồ đúng là có một số tình huống rất quỷ dị. Tỉ như chiến sự lần trước, cường giả Thiết Giáp tộc và Trường Mao tộc đều ẩn nấp rất kín đáo, nhưng Lục Ly lại có thể hoàn toàn nắm rõ hành tung của bọn hắn. Còn cả lần phục kích Đồng tộc kia nữa, tựa hồ hành tung của chúng ta hoàn toàn bị hắn nắm trong lòng bàn tay... cả lần chúng ta thoát ra Thiên Vũ Tinh Vực...
Tộc Vương Cương tộc nói một thôi một hồi, Tộc Vương Đồng tộc bổ sung thêm:
- Đúng vậy, rất nhiều chuyện trước kia chúng ta nghĩ mãi mà vẫn không thông, Cảnh Vương ngài vừa nói như vậy, chúng ta mới cảm giác được, tựa hồ Lục Ly có năng lực biết trước, mọi hành động của chúng ta có vẻ đều nằm trong tầm khống chế của hắn...
-
Bắc Cảnh chi vương hỏi dò suốt mấy canh giờ, tra kỹ từng chi tiết đương thời, sau đó mới thả chúng cường giả lui xuống.
Đợi bọn hắn đi rồi, Bắc Cảnh chi vương mới đứng một mình bên vách núi hồi lâu, miệng lẩm bẩm nói:
- Có được hàn khí khủng bố, pháp trận bố trí ra cũng là pháp trận viễn cổ, cộng thêm các loại tình huống quỷ dị, xem ra khả năng hắn có được Thiên Nhãn của Băng Hậu cao đến tám thành!
…
Kỳ thực Chủ Thần Khí của Băng Hậu từng rất nổi danh trong lịch sử, Chủ Thần Khí này mặc dù không thể công kích, cũng không thể phòng ngự, nhưng lại có được năng lực dò xét như là Thiên Nhãn. Bất kỳ nơi đâu trong đại thế giới đều có thể dò xét được, bởi thế tiếng tăm Chủ Thần Khí này rất vang dội, ngay cả Kim Lão Ma đều có thể nhẹ nhàng đoán ra được lai lịch.
Bối Huyền gần như có thể khẳng định trong tay Lục Ly có Chủ Thần Khí, song hắn vẫn không mạo muội đưa ra quyết định. Nếu là võ giả khác, hắn chắc chắn đã không chút ngập ngừng, trực tiếp triệu tập đại quân và cường giả giết đi qua. Nhưng Lục Ly thì khác, đứng sau lưng Lục Ly là Đông Cảnh chi vương.