Đương nhiên, hắn biết Đông Cảnh chi vương không phải đang đe dọa, nếu Chủ Thần Khí này lộ ra ngoài sáng, hắn sẽ bị vô số đại viên mãn truy sát, vậy nên tốt nhất nên nghe theo lời Đông Cảnh chi vương, thành thật đi về cho êm chuyện.
Hắn cáo biệt Đông Cảnh chi vương, sau đó đi Thần Khải Thành, để Vũ đại nhân thả mấy người Bạch Thu Tuyết An Lộ Nhi đi ra, đợi các nàng trở về hắn sẽ lập tức lên đường yên ắng về lại Thiên Loạn Tinh Vực.
…
Lục Ly đi, Đông Cảnh chi vương cũng truyền lời, nói việc này dừng lại ở đây, các bên giải tán hết đi.
Mặc dù chỉ nói một câu, lại đại biểu cho ý chí của Đông Cảnh chi vương, Kim Lão Ma thu cờ ngưng trống, Nhai Thú tộc cũng chấp nhận thực tế.
Vô số trinh sát và đám công tử tiểu thư dồn dập tán đi, Kỳ Sư Sư chỉ thoáng gặp mặt qua Lục Ly một lần, Lục Ly không rảnh để nói chuyện nhiều với nàng, vội dẫn theo mấy người Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương Thiên Dạ Tử Hề rời đi.
Lục Ly biết mức độ nghiêm trọng của sự việc lần này, Chủ Thần Khí chính là pháp khí của Chủ Thần, thứ này nếu mà bị đại viên mãn Tiên Vực biết được, vậy thì rắc rối to. Sợ rằng Đông Cảnh chi vương có muốn ép đều ép không được.
May mắn đối tượng hắn nhắm đến là đại viên mãn Đông Cảnh, có Đông Cảnh chi vương đè ép Kim Lão Ma, hẳn sẽ không dẫn lên hỗn loạn gì đâu. Kim Lão Ma không phải Cảnh Vương, có lẽ không biết được nhiều bí mật như vậy.
Lục Ly dịch dung, sau đó truyền tống đi Đông An Thành, vừa đi ra liền tiềm hành hơn mười ngày mới ngừng lại. Vừa ngừng, hắn lập tức tiến vào pháp giới, dò xét tình hình phía sau, cũng dò xét Đông An Thành một lượt. Đợi tra xét rõ ràng, không phát hiện có bất kỳ dị thường nào, hắn yên tâm lấy ra chiến thuyền đi đường.
Hắn phóng thích mấy người Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương An Lộ Nhi Kỳ Đinh Đông và cả Thiên Dạ Tử Hề. Mấy người Bạch Thu Tuyết không khỏi có chút nghi hoặc, tại sao Lục Ly phải đi vội vàng như thế?
Bạch Hạ Sương nhìn thấy Thiên Dạ Tử Hề, ánh mắt khẽ sáng lên, hỏi:
- Oa, phu quân, ngươi lừa đâu về một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu thế này?
Lục Ly nghẹn họng, nói:
- Cái gì mà lừa đâu về? Lần này ta tới Tiên Vực chính là vì giúp nàng thoát khốn, nàng tên Thiên Dạ Tử Hề. Là bằng hữu Thiên Dạ Tộc ta quen ở Tiên Vực trước đây. Tử Hề, ba vị này là thê tử của ta, Bạch Hạ Sương Bạch Thu Tuyết Kỳ Đinh Đông, vị này là đồ đệ của ta, An Lộ Nhi.
Tử Hề khôn khéo hành lễ nói:
- Tử Hề gặp qua ba vị tẩu tử, gặp qua Lộ Nhi tiểu thư.
- Quen ở Tiên Vực trước đây?
Bạch Thu Tuyết lại hơi ngớ, lần trước Lục Ly đến Tiên Vực đã cách lâu lắm rồi, cô bé này nhìn qua chỉ chừng năm sáu tuổi, làm sao có thể quen biết từ lần trước? Mấy người Bạch Hạ Sương An Lộ Nhi cũng hồi thần, kinh nghi nhìn sang Thiên Dạ Tử Hề.
Lục Ly giải thích nói:
- Tộc các nàng tương đối đặc thù, tựa hồ ngoại hình một mực thế này, tâm lý cũng sẽ không tăng thêm.... không đúng, Tử Hề, pho tượng trong Quỷ Thần Sơn có vẻ rất lớn.
Thiên Dạ Tử Hề cười giải thích nói:
- Đó là phóng đại, tộc ta trừ phi đạt tới cảnh giới đại viên mãn mới sẽ lớn lên, hoặc là lúc sắp chết, còn không bộ dạng sẽ một mực như bây giờ.
Oa oa oa.
Bạch Hạ Sương ôm lấy Thiên Dạ Tử Hề nói:
- Tộc các ngươi quá đáng yêu, Tử Hề, ngươi có muốn đi theo chúng ta về lại Thiên Loạn Tinh Vực không? Tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi, có được không?
- Được chứ...
Thiên Diệp Tử Hề nhìn sang Lục Ly nói:
- Ta nói qua muốn đi theo Lục ca ca ngàn năm, chỉ là không biết Lục ca ca có ghét bỏ ta hay không thôi?
- Có gì mà ghét bỏ!
Lục Ly cười cười nói:
- Ngươi theo ta về lại Thiên Loạn Tinh Vực, muốn ở bao lâu cũng được, lúc nào ngươi muốn rời đi thì cứ nói với ta một tiếng.
- Cảm ơn Lục ca ca!
Mắt Thiên Dạ Tử Hề cười thành vành trăng khuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn khiến người nhìn mà sinh lòng thương yêu, thậm chí khiến mấy người Bạch Hạ Sương Kỳ Đinh Đông cưng hỏng. Lục Ly cũng mặc kệ các nàng, điều khiển chiến thuyền khoái tốc đi tới, đồng thời sử dụng địa đồ Chủ Thần giám sát thế cục bốn phía.
Theo dõi hơn phân nửa tháng, đằng sau không có bất kỳ gió thổi cỏ động nào, cũng không có trinh sát theo gót, càng không phát hiện cường giả bám theo, Lục Ly tính là triệt để yên tâm. Dù sao hắn cũng không định phát triển ở Tiên Vực, đoán chừng lần sau tới Tiên Vực sẽ là thời điểm trước khi Đông Cảnh chi vương lâm chung.
Lần này điều duy nhất tiếc nuối chính là không nhìn thấy Tiểu Bạch, chẳng qua Tiểu Bạch đang bế quan, đây cũng là chuyện tốt. Nếu Tiểu Bạch ba ngày đánh cá hai ngày phơ lưới, ngày ngày chơi đùa ở bên ngoài, vậy mới lớn chuyện, hiện tại tranh thủ bế quan đột phá đại viên mãn mới là chính đạo.
Lục Ly vẫn chưa quá yên tâm, tiếp tục theo dõi nửa tháng, thấy không có tình huống nào đặc biệt, lúc này mới yên tâm điều khiển chiến thuyền bay về. Đã qua hơn một tháng, nếu có đại viên mãn truy tung, đoán chừng sớm đã đuổi tới rồi mới đúng.
Tiên Vực huyên náo một trận, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Đông Cảnh chi vương lên tiếng, chuyện này tự nhiên cũng theo đó mà ngừng. Các đại tộc Tiên Vực bằng với được dịp xem trò hay, thấy được Nhai Thú tộc cường đại xưa kia bị một tên Thánh Hoàng tới từ bên ngoài vũ nhục.
Lần này Nhai Thú tộc tính là mất sạch mặt mũi, tận mấy tộc quần phụ dung rời bỏ, bọn hắn cảm thấy cùng theo Nhai Thú tộc không có đường ra. Mặc dù Đông Cảnh chi vương đền bù cho Nhai Thú tộc một chút địa bàn, nhưng mấy tộc quần phụ dung kia vẫn rời bỏ không chút luyến tiếc. Theo ai mà chẳng phải là theo, cùng theo lão đại kiểu này thực sự quá mất thể diện, không ngóc đầu lên được.
Kim Lão Ma vẫn ở tại Tử Kim Sơn, dù cho bị đánh sụp, nhưng tu sửa một phen thì vẫn ở được. Vốn Kim Lão Ma có thể khôi phục lại, nhưng hắn không làm vậy, như thể muốn dùng cảnh này để nhắc nhở chính mình và tộc nhân, đây là sỉ nhục của Nhai Thú tộc, không rửa sạch sỉ nhục, ngọn núi này sẽ vĩnh viễn không khôi phục.