Lần này Nhai Thú tộc bị hắn đánh cho quá ác, ngay cả Tử Kim Sơn và Tử Kim Thành đều bị hủy diệt, nếu Kim Lão Ma còn không phục, vậy hắn chỉ còn mỗi lựa chọn sau cùng, đó là chém tận giết tuyệt Nhai Thú tộc.
Hắn đoán đã đánh tới nước này rồi, Đông Cảnh chi vương hẳn sẽ can dự, tiếp tục đánh nữa, Đông Cảnh chi vương hẳn cũng nhìn không được.
Bên kia Kim Lão Ma phá mở Thần Văn pháp trận, được đến bẩm báo, vội tức tốc về lại Tử Kim Thành, chứng kiến phế tích trước mắt, thấy được Tử Kim Sơn bị đánh sụp, hắn ngửa mặt lên trời nộ rống mấy tiếng, xé xác toàn bộ mấy trăm trinh sát ngoại tộc đang dò xét gần đó.
- Lục Ly, bản tọa phải diệt toàn tộc ngươi, diệt toàn tộc ngươi!
Hắn rống giận, trong tiếng rống chất đầy phẫn nộ, biệt khuất và sát ý. Đời này hắn chưa từng biệt khuất như thế bao giờ, chưa từng mất mặt như thế bao giờ. Không ngờ lại có ngày hắn bị một tên Thánh Hoàng sơ kỳ làm cho xây xẩm mặt mày, làm cho mặt mũi mất hết, làm cho thân bại danh liệt.
Nếu Lục Ly đường đường chính chính đánh một trận với hắn, kích bại hắn, thậm chí diệt đi Nhai Thú tộc, hắn đều sẽ không phẫn nộ và biệt khuất như vậy. Khăng khăng Lục Ly lại dựa vào một ít bàng môn tà đạo, đường đường một đại viên mãn như hắn lại bị một tên Thánh Hoàng chà đạp lên mặt, thực sự khiến hắn thẹn phẫn muốn chết.
Lục Ly lại mất tích, không trinh sát nào tìm được Lục Ly, dù hắn biết Lục Ly đang dò xét mình, hắn cũng không tìm thấy Lục Ly. Ngươi nói xem hắn phải làm sao bây giờ? Hắn có một thân chiến lực cường hoành, lại không cách nào thi triển, hoàn toàn bó tay hết cách đối với Lục Ly.
Nhìn Tử Kim Thành nay đã biến thành phế tích, nhìn vô số thi thể cháy xém tỏng thành, Kim Lão Ma hận không thể đánh nát mọi thứ xung quanh, hận không thể xé xác mấy trăm vạn võ giả để phát tiết lửa giận trong lòng. Nhưng xung quanh chẳng có gì cả, cũng chẳng có võ giả cho hắn xé xác, hắn chỉ biết bi phẫn đứng giữa trời, không biết nên làm gì cho phải.
- Ồn ào đến đây là được rồi!
Một tiếng nói uy nghi vang lên trong tai Kim Lão Ma, giữa không trung một đôi mắt dần hiện ra, Kim Lão Ma nhìn lại, trong lòng tức thì hãi nhiên. Đôi mắt này là hư ảnh, là huyễn tượng, nhưng hắn vừa liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là đôi mắt của ai.
Đông Cảnh chi vương!
Kim Lão Ma vội vàng khom lưng hành lễ, sau đó thần tình tràn đầy biệt khuất nói:
- Cảnh Vương, ngươi cũng thấy rồi đấy, Thánh Thành và Thánh Sơn của chúng ta đều bị hủy, chúng ta còn chết đi nhiều tộc nhân và cường giả như vậy, nếu không giết Lục Ly, ngươi nói xem ta phải ăn nói thế nào với các tộc nhân?
- Còn muốn ăn nói thế nào nữa?
Tiếng nói lạnh lùng của Đông Cảnh chi vương truyền đến:
- Nếu Lục Ly giết tiếp, toàn tộc các ngươi đều phải chết, đến lúc đó ngươi sẽ chẳng phải ăn nói với ai nữa cả. Bên phía Lục Ly ta đã kêu dừng, bên này ngươi có ngừng hay không? Nếu không ngừng, việc này bản vương liền không quản.
Mặc dù nhìn qua có vẻ như Đông Cảnh chi vương đang muốn thương lượng với Kim Lão Ma, nhưng ngữ khí lại vô cùng khó nghe. Trong lòng Kim Lão Ma trầm xuống, biết thật ra đây là Đông Cảnh chi vương đang cảnh cáo hắn, nếu còn không thức thời, như vậy Nhai Thú tộc rất có thể sẽ bị diệt.
Sắc mặt Kim Lão Ma biến ảo bất định, mãi sau chừng mười giây hắn mới nói:
- Nếu Cảnh Vương đã nói thế rồi, vậy chúng ta cũng ngưng chiến.
- Tốt!
Đông Cảnh chi vương lạnh giọng nói:
- Quay đầu sẽ đền bù cho tộc ngươi một phiến địa bàn, việc này cứ vậy dừng lại, đừng gây chuyện nữa.
Đôi mắt Đông Cảnh chi vương tan biến, Kim Lão Ma truyền lệnh cho cường giả thuộc hạ, để toàn bộ quân sĩ và cường giả ngừng tìm kiếm, việc này cứ vậy đành thôi.
Đông Cảnh chi vương ra mặt, thực ra là đã cho hắn cơ hội xuống đài. Trong lòng hắn cũng rõ ràng, nếu đánh tiếp, nhiều khả năng Nhai Thú tộc thật sẽ bị tiêu diệt. Hắn không tìm thấy Lục Ly, cũng không giết được Lục Ly, Lục Ly lại có thể không ngừng đánh giết tộc nhân và cường giả của hắn, Nhai Thú tộc chỉ có ba trăm vạn tộc nhân, giờ đã chết chừng trăm vạn, quân sĩ tộc quần phụ dung cũng chết mất trên ba trăm vạn.
Tộc quần bọn hắn và các tộc quần phụ dung có tổng cộng chừng ba trăm cường giả tiệm cận đại viên mãn, nhưng tính đến nay đã bị Lục Ly giết hơn một trăm, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nguyên khí cũng đã đại thương.
Lục Ly đồ sát quá nhẹ nhàng, đối với hắn mà nói, cường giả tiệm cận đại viên mãn không khác gì quân sĩ phổ thông, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Bởi thế Đông Cảnh chi vương ra mặt, nếu Kim Lão Ma còn không biết khó mà lui, vậy thì quá ngu ngốc. Thân là Vương của một tộc, có thể nhất thời xung động, có thể thỉnh thoảng lỗ mãng, nhưng với chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong của tộc quần, hắn nhất định phải bình tĩnh, bằng không hắn sẽ dẫn dắt tộc quần nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
Đầu bên kia, Lục Ly cũng được đến tin tức, Vũ đại nhân tìm tới hắn, để hắn đi Đông Vương Thành một chuyến.
Lục Ly biết Đông Cảnh chi vương đã can dự, hắn vội vàng truyền tống đi Đông Vương Thành, tới Đông Vương Phủ, Vẫn đại nhân sớm đã chờ sẵn. Hắn bước lên ban công ở tầng đỉnh Đông Vương Phủ khi trước, gặp được Đông Cảnh chi vương.
- Về đi, đừng làm ồn ào nữa!
Đông Cảnh chi vương không nói nhảm, trầm giọng nói:
- Trước kia bản vương đã nói qua với ngươi, đừng dùng Chủ Thần Khí với đại viên mãn Tiên Vực, sao ngươi lại không nghe? Thứ này dùng nhiều, đối với ngươi không có chỗ tốt. Nhân khi còn chưa lớn chuyện thì mau đi về, bằng không rất dễ bị cường giả để mắt tới. Việc này bản vương giúp ngươi đè xuống, sẽ không có cường giả đánh chủ ý lên đầu ngươi.
- Đa tạ Cảnh Vương!
Lục Ly không dám giải thích, vội khom lưng bái tạ. Hắn không sử dụng Chủ Thần Khí thì làm sao khóa định vị trí Kim Lão Ma, làm sao cứu ra được Thiên Dạ Tử Hề? Không thể trước một bước khóa định vị trí Kim Lão Ma, sao hắn dám tùy ý giết loạn, một khi bị Kim Lão Ma cận thân, hắn sẽ chết rất thảm, hắn cũng là hết cách mới phải làm vậy.