- Đại viên mãn cứ giao cho ta!
Lục Ly thản nhiên nói:
- Ngươi không việc gì phải gấp, dù đại viên mãn tới, ta cũng có thể xử lý, bọn hắn không dám giết chúng ta.
- Được rồi!
Thiên Dạ Tử Hề yên tâm, Lục Ly không phải người thích khoác lác, trước đây chung đường với Lục Ly, Lục Ly chưa từng lừa qua nàng, Lục Ly đã nói vậy rồi, trong lòng nàng bất giác yên tâm lên nhiều.
Lục Ly không nói chuyện với Tử Hề nữa mà tập trung theo dõi tình hình xung quanh, nếu có thể không kinh động tới ba tên đại viên mãn kia, vậy là tốt nhất, tránh miễn được rất nhiều phiền toái không cần thiết. Bởi thế hắn giám sát nguyên một khu vực phương viên ức vạn dặm, sát bên này là địa bàn ba đại tộc, mỗi đại tộc đều có một đại viên mãn, trong đó có hai đại viên mãn là Tiên thú.
Huyết Linh Nhi phá trận hẳn sẽ không kinh động đến đại viên mãn, đại viên mãn không động tay động chân ở trong Thần Văn, bởi vì đạo ấn là do bọn hắn lưu lại, động tới đạo ấn bọn hắn tất sẽ biết được, bởi thế không cần phải vẽ rắn thêm chân làm gì.
Rất nhanh, nửa tháng trôi qua, bên này Huyết Linh Nhi sắp hoàn thành. Lục Ly truyền âm cho Thiên Dạ Tử Hề nói:
- Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, bên này sắp phá rồi, nhiều nhất một canh giờ nữa!
- Được!
Thiên Dạ Tử Hề nghiêm mặt lại, ngồi xếp bằng trước mặt pho tượng, nhắm mắt nhập định, đợi một canh giờ sau, Thần Văn bên ngoài sáng lên, Lục Ly lập tức truyền âm nói:
- Động thủ!
Ông!
Pho tượng trước mặt Thiên Dạ Tử Hề phát sáng, tiếp đó Quỷ Thần Sơn xuất hiện dị biến, hắc vụ xung quanh khoái tốc hội tụ, lần nữa ngưng thành bộ dạng một nữ nhân. Một luồng khí tức khủng bố truyền ra, hung thú Tiên Thú quanh phương viên vạn dặm lập tức kinh hãi chạy tứ tán.
Rầm rầm rầm!
Nữ nhân do hắc vụ ngưng tụ phân ra từng đoàn hắc vụ, đánh lên đạo ấn trên Thần Văn, đạo ấn tỏa ra quang mang vạn trượng, nhưng chẳng mấy chốc liền bị đánh nát, không gian bốn phía bị xé nứt, không gian ba động truyền khắp phương viên vạn dặm, vô cùng khủng bố.
Nữ nhân do hắc vụ ngưng tụ thành liên tục oanh kích, ba đạo ấn bị cường hành đánh nát, phong ấn bị phá. Lục Ly truyền âm cho Tử Hề nói:
- Mau ra đây, ta mang ngươi rời đi!
Tử Hề mở mắt, quỳ xuống dập đầu với pho tượng ba lượt, sau đó lao nhanh ra khỏi đại điện, men theo sơn động vút thẳng ra ngoài. Thân hình Lục Ly chớp hiện, bắt lấy Tử Hề, Huyết Linh Nhi cũng vọt ra, tiến vào trong người Lục Ly.
Ông!
Đúng này, giữa không trung đột nhiên có một đạo gợn sóng chớp động, tiếp đó thiên địa chi lực từ bốn phương tám hướng trấn áp tới, cả người Lục Ly và Tử Hề đều bị trấn áp, hoàn toàn không thể động đậy. Giữa trời hiện ra một thân ảnh, là chủng tộc kỳ dị, trên đầu có sừng, mắt mảu đỏ, sau lưng mọc hai cánh, khí tức dọa người, rõ ràng là cường giả đại viên mãn.
Lộp bộp!
Trong lòng Lục Ly trầm xuống, hắn vạn vạn không nghĩ tới có đại viên mãn tiềm phục gần đây, vốn tưởng phải đến khi oanh kích đạo ấn đại viên mãn mới có cảm ứng, là hắn chủ quan. Trong lòng không khỏi ngấm ngầm cầu nguyện, hi vọng đại viên mãn này đừng chưa hỏi gì cả đã trực tiếp ra tay oanh sát hắn, thế thì đúng là chết oan.
Đại viên mãn này không nhìn Lục Ly mà có chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm Tử Hề, sau đó vung tay trảo lấy, Tử Hề khoái tốc bay lên không, bị tay hắn bắt lấy cổ. Hắn trầm giọng hỏi:
- Tiểu nữ oa, ngươi từ bên trong đi ra?
Tử Hề bị túm cổ, nét mặt tái nhợt. Nàng không bị thiên địa chi lực trấn áp, song không dám làm loạn, tròng mắt khẽ đảo rồi nói:
- Lục ca ca không liên quan gì tới việc này, ngươi thả hắn, không thì ta không nói gì cả.
- Ha ha!
Ánh mắt Đại Viên Mãn lộ ra khí tức hung lệ, cười lạnh nói:
- Tiểu nữ oa, ngươi còn dám uy hiếp bản tọa? Có tin bản tọa khiến Lục ca ca của ngươi thịt nát xương tan ngay lập tức không?
- Ngươi dám khiến ta thịt nát xương tan? Ngươi không sợ toàn tộc bị giết?
Thần niệm Lục Ly quét tới, lạnh giọng truyền âm nói:
- Ta là bằng hữu của Vẫn đại nhân, ngươi dám động tới ta thử xem?
…
Trọn cả Tiên Vực chỉ có một Vẫn đại nhân, thân là đại viên mãn tại Đông Cảnh, đối với ba chữ Vẫn đại nhân tự nhiên như sấm bên tai.
Vẫn đại nhân thuộc nhóm đại viên mãn cùng theo Đông Cảnh chi vương sớm nhất, cũng là một trong những đại viên mãn chiến lực mạnh nhất trong Đông Cảnh, Đông Cảnh chi vương bình thường không mấy quản lý sự vụ, về cơ bản chuyện lớn chuyện nhỏ đều do một tay Vẫn đại nhân xử lý.
Trong mắt tên đại viên mãn này chớp qua một tia nghi hoặc, sau đó sát ý lấp lánh, lạnh giọng nói:
- Chỉ bằng ngươi?
Lục Ly biết mạng nhỏ của mình xem như đã được giữ lại, hắn vội truyền âm nói:
- Trên người ta có lệnh bài của Vẫn đại nhân!
Lục Ly vừa dứt lời, thiên địa chi lực trấn áp trên người hắn chợt tan biến, hiển nhiên đại viên mãn này không sợ hắn trốn mất, ở trong mắt hắn Lục Ly chỉ là một tên Thánh Hoàng sơ kỳ, không khác gì con sâu cái kiến cả.
Giới chỉ trên tay Lục Ly sáng lên, lấy ra một tấm lệnh bài trực tiếp vứt đi qua, đại viên mãn tiếp lấy, nhìn lướt qua, lập tức không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Lệnh bài này vừa nhìn liền biết là thật, bởi vì trong lệnh bài có đạo ấn, tuỳ ý cảm ứng một phen liền có thể phân biệt thật giả, thân là đại viên mãn Đông Cảnh, há có thể không biết đây là lệnh bài của Vẫn đại nhân? Hắn ném trả lại lệnh bài, hỏi:
- Ngươi là ai? Tại sao có được lệnh bài của Vẫn đại nhân?
- Ta là ai không quan trọng!
Lục Ly trả lời:
- Quan trọng lệnh bài này là thật, không tin ngươi có thể đi kiểm chứng, ngoài ra chúng ta có thể rời đi được rồi chứ?
- Ngươi có thể đi!
Đại viên mãn kia lạnh lùng nhìn Tử Hề nói:
- Nha đầu này không thể đi!
Nội tâm Lục Ly thoáng trầm xuống, hỏi:
- Nàng là bằng hữu của ta, ta nhất định phải mang nàng đi! Còn mong đại nhân ngài nể mặt ta, cũng là nể mặt Vẫn đại nhân!
- Bản tọa tất nhiên phải nể mặt Vẫn đại nhân!