Câu trả lời của tên đại viên mãn lại khiến nội tâm Lục Ly càng trầm xuống:
- Không phải Vẫn đại nhân, ngươi tưởng ngươi còn có thể sống? Nha đầu này can hệ đến bí mật Quỷ Thần Sơn, năm đó từng có không ít tộc nhân tộc ta chết ở Quỷ Thần Sơn, bản tọa há có thể không làm rõ việc này? Tiểu tử, thức thời thì cút ngay lập tức, đừng ép bản tọa trở mặt.
Trên thân đại viên mãn cuộn trào sát khí, Tử Hề thấy cảnh đó, vội vàng nói:
- Lục ca ca, ngươi đi mau, đừng quản Tử Hề.
Sự tình đã thành công một nửa, Lục Ly há có thể lui về? Năm đó Tử Hề và hắn kết bạn mà đi, bỏ ra không ít sức, cũng tính là từng cứu mạng hắn. Hắn làm sao có thể mặc kệ, thế là đành thở dài nói:
- Ngươi có thể không nể mặt Vẫn đại nhân, nhưng có dám không nể mặt Cảnh Vương? Nếu ngươi dám khó xử nàng, ta lập tức đi Đông Vương Thành cầu kiến Cảnh Vương.
- Hả?
Trong mắt tên đại viên mãn kia chớp qua một tia kinh kỳ, cười nói:
- Tiểu tử, không ngờ ngươi còn là một đại nhân vật? Đi, ngươi đi cầu Cảnh Vương đi, chỉ cần Cảnh Vương hạ lệnh, bản tọa lập tức thả nàng. Bản tọa ở ngay trong Tử Kim Sơn gần đây, ngươi tùy thời có thể đến tìm ta.
Đại viên mãn chậm rãi bay về hướng tây, thấy cảnh đó, Lục Ly vội vàng trầm giọng quát:
- Cho ta thời gian mười ngày, ta tất tới Tử Kim sơn, nếu ngươi dám làm hại nàng, ta thề diệt tộc ngươi!
- Ha ha ha!
Đại viên mãn kia bật cười ha hả nói:
- Được, bản tọa chờ ngươi mười ngày, ta lại muốn xem xem, ngươi diệt tộc bản tọa thế nào!
Đại viên mãn gia tốc, rất nhanh liền tan biến ở phương xa. Lục Ly không dám dừng lại đây lâu, sợ hai tên đại viên mãn khác cũng tới, khi ấy thì phiền phức to.
Hắn tiềm ẩn rời đi, đi đến thành trì phụ cận, lấy ra lệnh bài Vẫn đại nhân, để bên này an bài trực tiếp truyền tống tới Đông Vương Thành.
Có lệnh bài Vẫn đại nhân quả nhiên rất thuận tiện, bên này lập tức an bài cho hắn ngồi tế đàn truyền tống đến thẳng Đông Vương Thành. Sau khi đến Đông Vương Thành, Lục Ly nhắm thẳng Đông Vương Phủ mà đi, tới cửa ra vào lấy ra lệnh bài yêu cầu được gặp Vẫn đại nhân.
Lát sau, một tên Thánh Hoàng dẫn Lục Ly đi vào, ở trong một tòa thành bảo, Lục Ly gặp được Vẫn đại nhân. Vẫn đại nhân chính đang cầm kéo cắt sửa một mảnh hoa hoa cỏ cỏ, nhìn qua căn bản không giống cường giả chí tôn, ngược lại càng giống một lão nông.
Lục Ly tiến lại, hành lễ với Vẫn đại nhân, kẻ sau nhìn hắn một cái rồi nói:
- Gặp chuyện phiền toái?
- Vâng!
Lục Ly khẽ gật đầu, không dám giấu diếm nói:
- Ta có một người bạn, trước đó bị nhốt ở Quỷ Thần Sơn, lần này ta tới chính là để cứu nàng. Vừa nãy phá giải Thần Văn do ba tên đại viên mãn bố trí ở đó, kết quả bị một tên đại viên mãn bắt lại. Ta lộ ra lệnh bài của đại nhân, hắn thả ta, lại mang đi vị bằng hữu kia. Ta đã báo ra danh hào Đông Vương, nhưng hắn nói Đông Vương hạ lệnh hắn mới thả người, hắn ở ngay trong Tử Kim Sơn.
- Kim Lão Ma?
Vẫn đại nhân ngừng lại động tác cắt hoa trên tay, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Ta nhớ được hơn một trăm năm trước, Quỷ Thần Sơn xuất hiện dị biến, tựa hồ chết không ít võ giả, việc này có liên quan gì đến bằng hữu kia của ngươi không?
Lục Ly thành thật đáp:
- Trong Quỷ Thần Sơn hẳn là có một tàn hồn, là của tiên tổ bằng hữu ta, bằng hữu ta tiến vào, tàn hồn kia thôn phệ linh hồn mười mấy vạn võ giả gần đó. Tình huống cụ thể ra sao ta còn chưa kịp hỏi, nhưng đương thời bằng hữu kia chỉ mới năm sáu tuổi, đơn thuần thiện lương, mười mấy vạn võ giả khi ấy hẳn không phải nàng giết, nàng cũng không có năng lực như thế!
Vẫn đại nhân tiếp tục trầm mặc, mãi lát sau mới nói:
- Việc này nếu là đại viên mãn nào khác, ta truyền câu nói đi qua liền xong, nhưng tên Kim Lão Ma này tương đối khó quấn. Hắn không thuộc phái hệ Cảnh Vương mà thuộc phái hệ Đông Cảnh chi vương đời trước, thực lực hắn rất mạnh, tương đối kiệt ngạo không thuần. Việc này có hơi khó xử lý, trừ phi Cảnh Vương hạ lệnh, bằng không hắn sẽ không nể mặt, nhưng chút việc nhỏ thế này...
Ý tứ Vẫn đại nhân rất rõ ràng, chỉ vì chút việc nhỏ mà muốn đi tìm Đông Cảnh chi vương cường hành đè xuống thì không quá thích hợp, vốn phái hệ kia với bên này đã sớm bằng mặt không bằng lòng, sợ sẽ dẫn lên Đông Cảnh hỗn loạn.
Trong lòng Lục Ly trầm xuống, vốn hắn tưởng đây là chuyện nhỏ, Vẫn đại nhân ra mặt liền có thể giải quyết, Đông Cảnh chi vương cũng nói có chuyện gì cứ tìm Vẫn đại nhân, giờ lại phát hiện không dễ xử lý như mình tưởng tượng.
Lục Ly thấy Vẫn đại nhân một mực không cất tiếng, đoán chừng trong lòng không quá muốn giúp. Hắn ngập ngừng một lát rồi hỏi:
- Vẫn đại nhân, nếu ta khai chiến với tộc này thì sẽ có hậu quả gì? Liệu có dẫn lên phái hệ kia phản đánh?
- Ngươi? Khai chiến?
Vẫn đại nhân hơi ngớ, nhưng sau đó lại lần nữa trầm mặc, lát sau mới nói:
- Hậu quả thì không có hậu quả gì cả, ngươi để tiểu Vũ dẫn đi qua, cứ nói ngươi là bằng hữu của Tiểu Bạch, lấy thân phận ngươi đi khai chiến, tộc quần còn lại trong phái hệ bọn hắn sẽ không dám đi hỗ trợ. Chỉ là thực lực Kim Lão Ma không kém gì ta, ngươi không sợ chết?
Lục Ly mím môi nói:
- Vẫn đại nhân, Kim Lão Ma có thể nhìn ra Vô Ngân Đạo của ta không?
Vẫn đại nhân nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Ngươi phóng thích để ta thử cảm ứng một phen.
Lục Ly vội phóng thích Vô Ngân Đạo, thân hình bay tới bên phải Vẫn đại nhân, Vẫn đại nhân nhắm mắt lại cảm ứng, qua nửa nén hương mới đột nhiên nhìn về hướng Lục Ly nói:
- Kim Lão Ma muốn phát hiện ra ngươi hẳn là tương đối khó khăn, nhưng cũng không loại trừ khả năng hắn có thể phát hiện ra được. Nếu ngươi khai chiến, tuyệt đối không thể ở một chỗ quá lâu, càng không nên chủ động áp sát hắn.
- Ta hiểu rồi!
Lục Ly lập tức tự tin lên hẳn, mặc dù phía Vẫn đại nhân không tỏ rõ thái độ, nhưng đôi khi không tỏ thái độ chính là một loại thái độ. Đại viên mãn còn lại trong phái hệ Kim Lão Ma không dám động, chỉ có mỗi tộc Kim Lão Ma, lại chỉ có một tên đại viên mãn, Lục Ly việc gì phải sợ?