Địa đồ Chủ Thần này là một trong những chí bảo tối thượng của Lục Ly, Lục Ly chưa từng nói qua với bất cứ kẻ nào, ngay cả Lục Linh đều không quá rõ ràng, trước nay Lục Ly chỉ giải thích là hắn dùng một loại pháp trận kỳ dị. Hắn cũng không định nói điều này cho bất cứ ai, chính là sợ địa đồ Chủ Thần sẽ mang đến tai ương, lại không ngờ sẽ bị Đông Cảnh chi vương trực tiếp điểm xuyên.
Lục Ly ngây người mất chừng ba giây, song sau đó không rời đi ngay, mà tính hỏi dò cho rõ ràng. Nếu Đông Cảnh chi vương đã biết rõ, vậy liền không cần thiết phải che che lấp lấp, hắn có rất nhiều nghi hoặc về thần khí này, bao gồm cả chuyện Băng Hậu, năm đó hắn từng nghĩ qua, Đông Cảnh chi vương chắc sẽ biết được ít nhiều, có cơ hội phải hỏi dò một phen.
Giờ cơ hội tới!
Lục Ly trầm tư tổn chức lại ngôn từ, sau đó khom lưng hỏi:
- Cảnh Vương, Chủ Thần Khí, có phải là chỉ binh khí của Chủ Thần?
Đông Cảnh chi vương trầm mặc, mãi mười mấy giây sau mới đáp nói:
- Vốn là, dựa theo cảnh giới ngươi hiện tại thì không cần thiết phải biết những điều này, biết nhiều cũng chỉ hại ngươi. Chẳng qua ngươi đã được đến Chủ Thần Khí, vậy hẳn cũng được tiếp xúc với một ít tin tức, nói cho ngươi cũng không sao.
Tinh thần Lục Ly khẽ động, vội lần nữa khom lưng nói:
- Đa tạ Cảnh Vương.
Đông Cảnh chi vương ngước mắt nhìn lên đỉnh đầu, nói:
- Chắc hẳn ngươi cũng đoán được ít nhiều, trên đại viên mãn còn có một cảnh giới nữa, đó chính là cảnh giới Chủ Thần. Ở một phương diện nào đó, đại viên mãn quả thực đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn, nhưng trên thực tế đại viên mãn chưa phải Thần Linh, bởi vì Đại Viên Mãn cũng chưa thoát khỏi trói buộc từ thiên địa pháp tắc, cũng sẽ chết. Trong khi đó cảnh giới Chủ Thần liền là cường giả chân chính, đã nhảy ra pháp tắc trói buộc, Chủ Thần không có hạn chế thọ nguyên, nếu không phải bị giết chết, như vậy Chủ Thần sẽ tồn tại vĩnh viễn.
- Quả nhiên!
Lục Ly hoảng nhiên chợt ngộ, điều này không khác suy đoán của hắn là mấy, thế giới này quả thực có Chủ Thần tồn tại, Chủ Thần cũng đích xác không bị pháp tắc ước thúc, trường sinh bất tử.
Lục Ly tiêu hóa tin tức một phen, sau đó hỏi tiếp:
- Cảnh Vương, năm đó có phải từng có một ít Chủ Thần vẫn lạc?
- Ừm!
Đông Cảnh chi vương liếc Lục Ly một cái nói:
- Nếu không phải Chủ Thần vẫn lạc, sao ngươi có thể được đến Chủ Thần Khí này? Nếu ta không đoán sai, Chủ Thần Khí này hẳn là của Băng Hậu?
Lục Ly khẽ nhíu mày, Đông Cảnh chi vương biết nhiều thật, hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Đúng vậy, ta cơ duyên xảo hợp tiến vào Băng Hậu Cung, được đến bảo vật này ở trong đó. Đáng tiếc Thần Văn trong Băng Hậu Cung quá mạnh, rất nhiều chỗ ta không cách nào phá giải. Cảnh Vương, hay là ngài...
Đông Cảnh chi vương khoát tay ngắt lời Lục Ly, sau đó nói tiếp:
- Đấy là cơ duyên của ngươi, Băng Hậu đã chọn ngươi đi vào, như vậy cũng chỉ ngươi mới có thể vào. Đời này ta không cách nào đột phá Chủ Thần, thế nên không cần phải đi lãng phí thời gian làm gì.
- Đột phá?
Lục Ly hơi ngớ, tròng mắt khẽ co rụt lại, hỏi:
- Chủ Thần còn có thể đột phá? Đại viên mãn tiếp tục tu luyện liền có thể đột phá Chủ Thần?
- Khó...
Đông Cảnh chi vương thở dài nói:
- Thế giới này tồn tại nhiều năm vậy rồi, nhưng chỉ đột phá năm vị Chủ Thần, các Chủ Thần còn lại đều là đất trời sinh ra, ta đã từng tìm kiếm qua rất nhiều cơ duyên, cũng tiến vào trong một ít di tích do Chủ Thần lưu lại, đáng tiếc cảnh giới Chủ Thần này không phải ai muốn đột phá là cũng có thể đột phá, thật sự quá khó.
- Thì ra là thế!
Ý niệm chuyển động trong đầu Lục Ly, hắn nhớ tới bức cảnh tượng nhìn thấy trong Băng Hậu Cung, một bàn tay khổng lồ nện nát thế giới, bèn hỏi:
- Cảnh Vương, thế giới từ Tứ trọng thiên trở lên sụp đổ có phải là vì Chủ Thần đại chiến?
Vấn đề này Đông Cảnh chi vương lại không trả lời mà chỉ khoát tay nói:
- Chuyện đó ngươi không cần phải biết, biết cũng chẳng lợi gì cho ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, đừng loạn dùng Chủ Thần Khí, nhất là không nên loạn dùng đối với đại viên mãn Tiên Vực, một khi bị bọn hắn truy tung ra được, vậy thì ngươi rắc rối to. Ta không sống được bao nhiêu năm nữa, lúc ta còn sống bọn hắn không dám làm loạn, nhưng một khi ta chết rồi, ai cũng không giữ được ngươi.
- Đa tạ Cảnh Vương!
Lục Ly lần nữa khom lưng, suy nghĩ một phen rồi hỏi tiếp:
- Cảnh Vương, ta nói là vạn nhất... vạn nhất khi đó Tiểu Bạch vẫn chưa đột phá đại viên mãn, vậy ngài có cách gì không?
- Không có cách gì cả!
Đông Cảnh chi vương đáp rất khẳng định:
- Đời này cường giả và đại tộc mà ta đắc tội nhiều lắm, dù ta có lưu lại hậu thủ gì cũng vô dụng thôi. Đám Cảnh Vương kia chắc chắn sẽ không cho phép một người như ta lần nữa xuất hiện, bởi thế vạn nhất nó thật không thể đột phá, trong năng lực của mình, hi vọng ngươi giúp Tiểu Bạch một tay.
- Yên tâm đi, Cảnh Vương, trừ phi ta chết, bằng không không một cường giả nào có thể tổn hại Tiểu Bạch.
Lục Ly khẽ gật đầu, trong lòng có chút trầm trọng. Lời Đông Cảnh chi vương nói là thật, đời này hắn ép cho rất nhiều Cảnh Vương không thở nổi, không nói cái khác, chỉ nói riêng Bắc Cảnh chi vương thôi. Đợi Đông Cảnh chi vương chết rồi, hắn há có thể sẽ không trả thù? Đám Cảnh Vương còn lại cũng không khả năng ngồi nhìn Thôn Thiên Thú đại viên mãn thứ hai xuất hiện, bằng không bọn hắn sẽ tiếp tục bị chế áp mấy chục vạn năm.
- Vấn đề sau cùng!
Mặc dù thấy Đông Cảnh chi vương có vẻ không nguyện tán gẫu, song Lục Ly vẫn thoải mái hỏi:
- Cảnh Vương, thế giới này có Chủ Thần còn sống không?
- Có!
Đông Cảnh chi vương đáp rất khẳng định:
- Chẳng qua sau khi Tứ trọng thiên sụp đổ liền không còn thấy Chủ Thần xuất hiện nữa, nhưng mà ta biết chắc là có, còn về bọn họ giấu mình ở đâu, ta không thể cảm giác ra được. Rất nhiều chuyện, ngươi không nhất thiết phải đi truy cứu tìm hiểu, ngươi còn chưa đột phá đại viên mãn, những chuyện này biết càng nhiều, đối với ngươi lại càng bất lợi. Đi thôi, đợi sau này trước khi ta chết, mặc kệ tình hình thế nào, ta sẽ phái lão Vẫn tới gọi ngươi đi qua.