Bất Diệt Long Đế

Chương 4924: Chủ Thần Khí




Một canh giờ sau, Tổ An dẫn theo mấy người Lục Ly đi Đông An Thành, sau đó bí mật tiến vào trong một tòa thành bảo, ở thành bảo này có tế đàn truyền tống, có thể đến thẳng Đông Vương Thành. Lục Ly yêu cầu giữ bí mật, Tổ An không dám kinh động thành chủ Đông An Thành, hắn ở trong thành cũng tính là có chút thế lực, bằng không làm sao ngồi lên được vị trí thống lĩnh.

Tế đàn truyền tống sáng lên, mấy người Lục Ly tan biến trong truyền tống trận. Tổ An khẽ thở phào một hơi, sau đó bay về lại lối vào Tiên Vực, vừa đến nơi liền quát lạnh nói:

- Vừa nãy là đứa nhãi nào không mọc mắt, dám khinh nhờn quý nhân? Bắt lại cho bản thống lĩnh, đương trường xử tử!

Mặc dù Lục Ly nói tuỳ tiện xử phạt một phen là xong, nhưng Tổ An không dám làm vậy. Lục Ly đã nói rồi, mấy vị kia dù là Tiểu Bạch gặp đều phải hành lễ, còn phải kêu một tiếng chị dâu, thế mà đám quân sĩ kia lại dám vô lễ với chị dâu của Tiểu Bạch?

Nếu hắn không xử lý, quay đầu mấy người Bạch Hạ Sương nói chuyện này với Lục Tiểu Bạch, Lục Tiểu Bạch phái người đến, hắn khả năng đều đi đứt. Giờ xử tử, sau này cũng có cái để giải thích.

Ông!

Không biết truyền tống bao lâu, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đều cảm thấy linh hồn như muốn nổ tung, đấy còn là Lục Ly cho các nàng nuốt vào đan dược linh hồn đỉnh cấp, bằng không khó mà chịu được truyền tống khoảng cách xa như vậy.

Rốt cục đứng trên mặt đất, Bạch Hạ Sương cả người mềm nhũn, An Lộ Nhi vội vàng tiến lại dìu. Lục Ly lần nữa cho các nàng nuốt một viên đan dược.

Lục Ly quét nhìn một phen, phát hiện nơi này có hai cường giả trấn thủ, tính là quen mặt, hắn đã truyền tống ở chỗ này rất nhiều lần.

Đợi Bạch Hạ Sương khá hơn một chút, hắn dẫn theo chúng nữ rời đi, tới nghỉ lại ở một khách sạn lớn trong thành. Trạng thái Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết không tốt lắm, trước cứ để các nàng nghỉ ngơi mấy ngày rồi tính, đồng thời cũng có thể mở mang kiến thức một phen, chiêm ngưỡng độ phồn hoa của thành trì lớn nhất Đông Cảnh.

Lục Ly không muốn đi qua hội kiến Đông Cảnh chi vương, vị này một mực không ưa hắn, ngay từ lần đầu gặp mặt đã có vẻ không có cảm tình. Đến sau gặp mặt thêm một lần, Đông Cảnh chi vương nói Lục Ly lưu tại Đông Cảnh, Lục Ly lại cự tuyệt, giờ Lục Ly đương nhiên sẽ không lại đi bái kiến Đông Cảnh chi vương.

Hắn tới đây không phải để tìm Tiểu Bạch, thuần túy chỉ là đi ngang qua, mục đích sau cùng là muốn đến Quỷ Thần Sơn. Mặc dù hắn muốn liên hệ Vẫn đại nhân, chỉ là đâu thể trực tiếp đến tìm, như thế có gặp hay không đều chưa biết. Hắn tính trước đi Thần Khải Thành tìm Vũ đại nhân, sau đó lại để Vũ đại nhân đi tìm Vẫn đại nhân, như thế sẽ ít phải đi đường vòng.

Hắn vạn vạn không nghĩ tới chính là, buổi tối hôm đó, một người vô thanh vô tức tiến vào trong phòng hắn, ngay khi hắn như lâm đại địch chuẩn bị tiến vào pháp giới, người kia chợt mở miệng nói:

- Lục Ly, là ta!

- Vẫn đại nhân?

Lục Ly hơi ngớ, hắn đang định thông qua Vũ đại nhân đi tìm Vẫn đại nhân, không ngờ Vẫn đại nhân lại tự thân tìm tới cửa? Hắn vội khom người hành lễ nói:

- Bái kiến Vẫn đại nhân.

Vẫn đại nhân khẽ gật đầu nói:

- Đi theo ta, Cảnh Vương muốn gặp ngươi!

- Cảnh Vương?

Lục Ly càng thêm kinh ngạc, chẳng qua hắn thân ở Đông Vương Thành, nơi này lại là địa bàn Đông Cảnh chi vương, Đông Cảnh chi vương chắc đã biết hắn tới. Thế là không nói nhảm nữa mà trước truyền âm để mấy người Bạch Hạ Sương đợi trong khách sạn, sau đó đi theo Vẫn đại nhân tới Cảnh Vương Phủ.

Trên ban công tầng cao nhất tại thành bảo Cảnh Vương Phủ, Đông Cảnh chi vương đứng chắp tay sau lưng, dõi mắt quan sát toàn bộ Đông Vương Thành. Khiến Lục Ly hiếu kì chính là, lúc trước hắn từ phía dưới nhìn lên, lại không phát hiện được gì, xem ra ở đây có cấm chế vô hình, từ bên ngoài không thấy được nơi này.

Lục Ly thành thật khom lưng hành lễ:

- Lục Ly bái kiến Cảnh Vương!

Đông Cảnh chi vương bóng lưng khôi ngô như núi, trên thân không mang theo khí tức quá mạnh, nhưng chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng khiến Lục Ly cảm thấy phải ngưỡng vọng, tựa hồ vĩnh viễn không cách nào vượt qua.

Đông Cảnh chi vương không xoay người lại, trầm giọng nói:

- Tiểu Bạch đang bế quan, đoán chừng còn phải mất rất nhiều năm, ngươi tới tìm hắn là có chuyện gì? Gặp phải khó khăn nào à?

- Không có!

Lục Ly rất thẳng thắn nói:

- Lần này ta tới là vì chuyện khác, ta cũng biết Tiểu Bạch đang bế quan, không muốn đi qua làm phiền hắn. Ở Thiên Loạn Tinh Vực đúng là xảy ra chút chuyện, nhưng ta đã xử lý. Ừm... ta cảm thấy có việc cần phải bẩm báo cho Cảnh Vương một tiếng, ta e việc này là do có người muốn phá hoại Tiểu Bạch bế quan. Hơn năm mươi năm trước ,,,

Lục Ly kể qua một lượt chuyện Thiết Giáp tộc và Trường Mao tộc khống chế Cương tộc Đồng tộc, không thêm mắm thêm muối, chỉ kể lại rành mạch chi tiết từ đầu đến cuối.

Nghe xong, trên mặt Đông Cảnh chi vương không có bất kỳ tình tự ba động nào, trầm giọng nói:

- Ừm, ngươi cũng tính là có tiến triển, có thể từ một giới diện phàm nhân đi đến bước hôm nay, thật không dễ dàng. Việc này ngươi không cần phải nhúng tay, nếu ngươi đã có chuyện vậy cứ tự hành đi xử lý đi, có gì cần thì đi nói với Vẫn lão.

- Đa tạ Cảnh Vương!

Lục Ly lần nữa khom lưng, đang định lui ra, Đông Cảnh chi vương chợt nghiêng mặt nói:

- Lần sau ngươi đừng dùng Chủ Thần Khí kia đi thăm dò mấy Cảnh Vương còn lại, nếu bị mấy Cảnh Vương còn lại biết được thứ này, vậy thì rắc rối to.

- Ách?

Lục Ly sững sốt, sau đó sắc mặt đại biến, hắn hiểu “Chủ Thần Khí” mà Đông Cảnh chi vương nói tới là gì, chính là địa đồ Chủ Thần.

Lúc trước hắn từng dùng địa đồ Chủ Thần dò xét qua Đông Cảnh chi vương, lại không ngờ Đông Cảnh chi vương biết là hắn, hơn nữa có vẻ còn hiểu rất rõ về địa đồ Chủ Thần?