An Lộ Nhi cũng rất nỗ lực, không ngừng đi xông pha thám hiểm bí cảnh, thậm chí không màng sinh tử, bản thân nàng là thiên địa thần thai, tốc độ tu luyện vô cùng tấn mãnh. Không chỉ cảnh giới, nàng còn thường xuyên đi ra rèn luyện với đám thích khách Tử Thần, còn là mai danh ẩn tích không ai chiếu cố, rất dễ bị giết đi.
Trước kia Tử Thần có ba đóa kim hoa, hiện tại ba đóa kim hoa kia đều ở Tiên Vực, rất nhiều năm nhưng chưa thấy trở về. Thế là ba đóa kinh hoa mới đản sinh, An Lộ Nhi đứng đầu trong đó, được vô số công tử truy cầu, ngay cả đệ nhất công tử của rất nhiều gia tộc chủ tể đều điên cuồng theo đuổi nàng.
Đáng tiếc An Lộ Nhi không vừa mắt một ai, nói ai nếu có thể siêu việt sư phụ, nàng liền gả cho người đó.
Điều kiện này dù ai cũng không cách nào đạt được, thực lực Lục Ly được công nhận là tồn tại vô địch dưới đại viên mãn, muốn vượt qua Lục Ly, thế chẳng phải cần đạt tới đại viên mãn mới được? Lục Ly tuổi tác không tính lớn, chỉ mới mấy ngàn tuổi mà thôi, ở cái tuổi đó mà đột phá đại viên mãn, trong lịch sử chưa từng có tiền lệ.
Rất nhiều người suy đoán, liệu có phải An Lộ Nhi có luyến sư tình kết? Liệu có phải nàng muốn gả cho Lục Ly, bằng không sao lại chậm chạp không gả? Hình như nghe nói người nhà nàng bị giết, từ lúc sáu bảy tuổi nàng được Lục Ly dắt đi về, có tình cảm sâu đậm đối với Lục Ly là điều có thể hiểu được.
Không chỉ người ngoài suy đoán, thực ra người Lục gia cũng suy đoán, chỉ là An Lộ Nhi không gả, các nàng lại có thể làm sao? An Lộ Nhi cũng nói rồi, nàng muốn đột phá cảnh giới tiệm cận đại viên mãn rồi mới tính đến việc này.
…
Ngày tháng nhàn nhã trôi đi rất nhanh, hơn nửa năm sau đã đến lối vào Tiên Vực. Lục Ly sử dụng Thần Dịch Thuật, chúng nhân cũng lấy ra bảo vật, che khuất mặt mày. Lục Ly có chìa khóa tiến vào Tiên Vực, cứ thế dẫn theo mấy người bay thẳng đi vào.
Lần nữa trở lại Tiên Vực, Lục Ly ngửi một hơi khí tức nơi đây, cảm giác sướng khoái dị thường. Thiên địa linh khí ở đây rất nồng nặc, khiến người thân thoải mái. Bọn Bạch Hạ Sương An Lộ Nhi hiếu kì đánh giá bốn phía, quan sát Tiên Vực trong truyền thuyết.
Lối vào có cường giả trấn thủ, là nhân mã bên phía Đông Cảnh, Lục Ly không lộ ra dung mạo, đám người này không biết Lục Ly. Bọn hắn lườm Lục Ly một cái, sau đó trực tiếp lướt qua Lục Ly, nhìn về phía mấy người Bạch Hạ Sương An Lộ Nhi. Các nàng đều là mỹ nhân đỉnh cấp, tuy không thấy được mặt mày, tư thái khí chất lại đều tuyệt đỉnh.
- Nhìn cái gì?
Lục Ly thấy ánh mắt đám quân sĩ này không chút kiêng dè, không khỏi bất mãn hừ lạnh nói:
- Nhìn nữa ta móc mắt chó các ngươi ra bây giờ!
- Hả?
Đám quân sĩ lập tức nổi giận, Lục Ly chỉ là Thánh Hoàng sơ kỳ, An Lộ Nhi cũng là Thánh Hoàng sơ kỳ, còn về Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương Kỳ Đinh Đông thì cảnh giới đều thấp đến đáng thương, đây rõ ràng là một đám nhà quê, không ngờ lại dám đến Tiên Vực giương oai?
Mấy tên quân sĩ lập tức vây quanh, thân hình Lục Ly chợt lóe, hai chân liên tục vung ra, đá trọng thương toàn bộ đám quân sĩ, sau đó hạ xuống đất, lạnh giọng nói:
- Tổ thống lĩnh ở đâu? Nếu hắn không có ở đây, gọi thành chủ Đông An Thành của các ngươi tới gặp ta!
Lần trước lúc Tiểu Bạch và hắn đến bên này, Lục Ly nhớ được tên thống lĩnh trấn thủ ở đây họ Tổ, dù thống lĩnh thay người, thành chủ Đông An Thành ở sát bên chắc vẫn còn? Đừng nói Đông Cảnh là địa bàn Tiểu Bạch, dù không phải, lấy thực lực bây giờ của hắn thì cũng không sợ chút nào.
…
Thống lĩnh ở đây đích thật vẫn là Tổ thống lĩnh, Lục Ly lớn lối như vậy, đám quân sĩ kia đều bị dọa sợ, không dám tiếp tục làm loạn nữa. Càng nhiều quân sĩ xung quanh bay tới, có người đi bẩm báo, lát sau, một tên cường giả tiệm cận đại viên mãn bay đến.
Thần niệm hắn quét qua một lượt, phát hiện nhưng không nhận ra Lục Ly, không khỏi có chút nghi hoặc. Nhưng Lục Ly hai tay chắp sau lưng, khí độ phi phàm, hắn không dám mạo muội va chạm, vội bay tới chắp tay nói:
- Tại hạ Tổ An, tôn giá là ...
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện!
Lục Ly nhàn nhạt nói.
Tổ An nghĩ nghĩ, sau đó khoát tay nói:
- Mời tôn giá đi theo ta!
Tổ An dẫn Lục Ly bay vào trang viên gần đó, mấy người Bạch Thu Tuyết cũng cùng vào theo, đến nơi, Lục Ly để Tổ An tướng quân sĩ lui hết hạ nhân. Tổ An thản nhiên đồng ý, dù Lục Ly có là công tử hào môn thì cũng không dám làm loạn ở chỗ này. Phải biết nơi đây chính là địa bàn Đông Cảnh chi vương.
Ông!
Lục Ly biến đổi dung mạo, quay về bộ dáng vốn có, hắn nhàn nhạt nói:
- Tổ thống lĩnh còn có ấn tượng với ta không?
- Ách...
Tổ thống lĩnh nhìn kỹ Lục Ly một lúc, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, lát sau trong lòng hắn khẽ động, kinh hãi nói:
- Tôn giá là bằng hữu của tiểu chủ...
Lục Ly cười lạnh, chỉ vào ba người Bạch Thu Tuyết nói:
- Ba vị này Tiểu Bạch đều phải khách khí hành lễ kêu chị dâu, vừa rồi đám quân sĩ của ngươi rất vô lễ!
- A...
Tổ An biến sắc, vội chắp tay xin lỗi, đang định đi ra xử lý đám quân sĩ kia, Lục Ly lại khoát tay nói:
- Được rồi, chút chuyện nhỏ mà thôi, quay đầu ngươi hơi trừng phạt một cái là được. Chúng ta muốn đi Thần Khải Thành, nhưng không muốn để người ngoài biết được, Tổ thống lĩnh có thể bố trí giúp được không?
- Không vấn đề!
Tổ An vội vỗ ngực nói:
- Ba vị theo ta đi Đông An Thành, ta an bài mở ra tế đàn truyền tống, các vị có thể trực tiếp đi thẳng đến Đông Vương Thành, sau đó lại từ bên kia truyền tống đi Thần Khải Thành là được. Ba vị đường xa mà đến, chắc cũng đã phong trần mệt mỏi, hay là để tại hạ trước mở tiệc tẩy trần ở Đông An Thành cho chư vị.
Lục Ly lắc đầu nói:
- Chúng ta có việc gấp, đa tạ ý tốt của Tổ thống lĩnh.
Tổ An không nhiều lời nữa mà để mấy người Lục Ly an tọa, còn hắn thì đích thân ra ngoài an bài. Bằng hữu của Lục Tiểu Bạch, hắn há có thể không tận tâm tận lực? Nếu chút chuyện nhỏ như vậy đều không làm tốt, quay đầu để Lục Tiểu Bạch biết được, đừng nói cái ghế thống lĩnh này, sợ rằng tính mệnh đều khó giữ được.